Đời sống này chỉ là sự tiếp nối liên tục của những giây phút buồn vui, thiện ác trong tâm lý. Đời sống này chỉ là sự tiếp nối liên tục của những bữa ăn, của nắng sớm mưa chiều, của những lần xuân hạ thu đông, của những lần mưa nắng, là những mùa nước lớn nước ròng, là nóng lạnh, là khỏe và bịnh ... và trên hết đời sống này chỉ là sự lắp ráp, sự kết nối tương tục của từng giây phút khó chịu và dễ chịu, của hơi thở vào ra trong kiếp người mà thôi.
● Đời sống không
xáo trộn thì rất buồn chán. Đời sống phải có sự kiện, có sóng gió nó mới thú vị.
Chiếc thuyền nằm ở bến an toàn nhưng sự an toàn đó không phải là lý do để người
ta đóng thuyền
● Đời sống mỗi
người luôn gắn liền với ý niệm so sánh
● Đời sống đẹp nhất là đời sống có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Toàn bộ đời sống của mình chỉ là những lâu đài trên cát, là vì bản thân nỗi khổ niềm đau, thương, thích, ghét, sợ chỉ là những cảm giác, những cảm xúc, những tâm trạng rất là phù du, lúc có lúc không.
● Đời sống này chỉ
là một sự quẩn quanh giữa các cảm giác dễ chịu và khó chịu hay là sự hờ hững lạt
thếch, chán phèo.
● Đời sống là một
hành trình kiếm tìm, lựa chọn, trốn chạy, ôm ấp, cái nào ghét thì đẩy ra, cái
nào thích thì giữ lại, ôm ấp, giống như một con khỉ : buông – bắt, bắt – buông.
● Đời sống của
mình chỉ gói gọn trong hai vấn đề lớn nhất là Thích và Ghét, trốn chạy và kiếm
tìm, bất mãn và toại ý, tham ưu, là toàn bộ chuỗi ngày đối diện với cái Thích
và Không thích.
Toàn bộ đời sống là một dòng chảy của những nỗi khổ niềm đau. Cái mà chúng ta gọi là hạnh phúc thật ra là những giải pháp cho đau khổ mà thôi.
● Đời sống là một
sự vay mượn qua lại, tôi ăn gạo của anh, anh xài củi của tôi. Đời sống là chợ đời,
kẻ mua người bán mới sống với nhau được chứ làm gì có thứ hàng hóa tối thượng.
● Đời sống này giống
như một cội cây cần nhựa sống mà ước vọng chính là chất nhựa.
Trong đời sống còn quá nhiều đam mê thì sẽ còn quá nhiều bất mãn, còn quá nhiều thứ để sợ mất. Khi có quá nhiều thứ sợ mất thì chúng ta sẽ còn sợ chết.
● Đời sống của
mình toàn là sự lựa chọn, có sự lựa chọn là do có thích và ghét. Toàn bộ đời sống
chúng ta từ lúc nằm nôi đến khi nằm trong áo quan chỉ có hai thứ :
THÍCH và GHÉT
● Đời sống này, tất
cả những cái mình có chỉ là bỏ lại sau lưng chớ không phải để cầm. Vì cầm được
bao lâu mà cầm ?
● Đời sống chỉ là
một sự lựa chọn, có người nói hạnh phúc là phải được cái gì đó (nhan sắc, tiền
bạc, quyền lực..) còn có người nói hạnh phúc là không có cái gì đó (không nợ,
không oán thù, không vướng pháp luật …).
● Đời sống này là
toàn bộ thế giới của suy diễn và liên tưởng hay là thế giới của cảm giác cảm thọ.
● Đời sống nhiều
lúc cần phải tháo gỡ những mặt nạ của thần tượng. Mình cứ trùm lên nó một bức
màn sương khói mờ ảo rồi tự mình làm khó mình thôi. Nếu như nó thế nào mình
nhìn thấy thế ấy thì mọi sự đơn giản hơn nhiều.
● Đời sống là phải
có sự gạn lọc, chọn lựa, trân quý thời gian, tùy thời hành xử.
Chúng ta phải
nhìn nhận rằng toàn bộ đời sống của mình chỉ là một hành trình gồng gánh và cưu
mang. GHÉT ai hay THƯƠNG ai thì cũng đặt lên vai một gánh nặng.
Thường trong đời
sống cái làm khổ mình nhiều nhất là cái mình thương. Ghét thì ngoảnh mặt quay
lưng rất nhẹ nhàng, nhưng thương thì nó đè mình cưu mang nó cả đời.
Đây là lời văn Việt của Sư Giác Nguyên, bắt nguồn từ Phật Giáo Nguyên Thủy, Miến Điện. Không có Phật giáo Thái Nguyên nhé.
ReplyDelete