Buổi sáng tháng 9 năm
2019 không khí thật oi nồng. Chị Dậu đang cố ru thằng bé ngủ trên võng bằng
những câu ca dao xưa xửa xừa xưa:
“Ai ơi nhớ lấy câu này
Cướp đêm là giặc cướp
ngày là quan”.
Ngừng một lúc, chị
ngâm thêm câu mới:
“Bây giờ quan chức
tranh ăn
Cướp đêm dùng súng,
dùng văn cướp ngày”.
Ngâm xong, chị ngồi
thừ người ra. Nhớ lại hồi còn trẻ, chạy theo những đồng chí du kích xã để nghe
lời Bác Hồ trên loa phóng thanh phát mỗi ngày 5,7 lần, vừa mở mắt ra đã phát,
nghe mãi thành thuộc lòng:
“Còn non, còn nước,
còn người
Thắng giặc Mỹ, ta sẽ
xây dựng hơn mười ngày nay!
Dù khó khăn gian khổ
đến mấy, nhân dân ta nhất định sẽ hoàn toàn thắng lợi. Đế quốc Mỹ nhất định
phải cút khỏi nước ta. Tổ quốc ta nhất định sẽ thống nhất. Đồng bào Nam Bắc
nhất định sẽ sum họp một nhà. Nước ta sẽ có vinh dự lớn là một nước nhỏ mà đã
anh dũng đánh thắng 2 đế quốc to – là Pháp và Mỹ; và đã góp phần xứng đáng vào
phong trào giải phóng dân tộc”.
Hồi đó, chị học thuộc
lòng những câu đầy hùng khí của Bác, mỗi khi đọc lại, chị lại ứa nước mắt ra,
sung sướng, tưởng tượng đến ngày giặc Mỹ cút khỏi miền Nam ruột thịt thì đồng
bào cả nước hạnh phúc biết bao. Mẹ chị, Bố chị sẽ không còn phải kéo cày thay
trâu, chị sẽ được cắp cặp đi học như mấy đứa ở thủ đô, sẽ có quần áo mới, không
phải mặc quần lủng đít, quần vá như tổ quạ này…
Nhớ đến đây, tự nhiên
chị buột miệng:
- Mả bố nó! Toàn nói
dối!
Ngay sau ngày Thống
Nhất, mọi người mừng vui cứ như phát điên, phát rồ. Giải Phóng miền Nam rồi!
Thống Nhất rồi! Hạnh Phúc rồi... Ai ai cũng nhẩy nhót, vui mừng. Chị Đần cuối
xóm, đem hết quần áo rách ra, xé toang, rồi đốt khói um lên. Đồng chí Đượi chủ tịch
xã phải chạy đến xách nước dập tắt và mắng ầm lên:
- Cái chị kia! Hượm
đã! Vừa vừa phải phải thôi chứ! Chờ lệnh trên!
Chị Đần quát lại:
- Sao lại nói, thắng
Mỹ rồi, ta sẽ giàu hơn mười lần?
Cả xã cười ầm.
Ngày vui ngắn chẳng
đầy gang. Ngay sau đó, có loa phát là “nhân dân kiên trì chờ đợi. Hiện nay còn
cần thắt lưng, buộc bụng một thời gian ngắn đã”.Và “vũ như cẫn”, nghĩa là vẫn
xếp hàng chờ mua gạo, mỗi nhà được 5 ký cho cả tháng, vẫn phải ăn cháo với cà.
Lâu lâu được xã phát cho cái vỏ xe đạp, cái ruột xe đạp, hoặc 2 cái bàn đạp xe
đạp. Mà khốn nạn thật! Phát 2 cái ruột xe đạp thì một cái xoắn như lò xo, một
cái dính chùm như con giun, gỡ ra là rách. Hai cái bàn đạp xe đạp thì đều ở bên
trái hoặc bên phải…
Chỉ có Xã bộ ưu tiên
lựa trước, cái nào tốt thì giữ còn đồ dỏm như thế thì phát cho dân. Mà cũng
phải xếp hàng cả ngày. Rồi lâu lâu thì được xưởng làm cá phát cho cái đầu cá và
cái xương sống cá, mang về nấu cái đầu cá và xương cá cho chín nhừ đi rồi nhai
tất tần tật. Hồi giải phóng xong thì đói ơi là đói! Vì bao nhiêu gạo, đồ ăn,
thức uống dồn cả vào Nam hết rồi. Nhiều làng trở thành ăn mày, kéo nhau lên
tỉnh, nằm vạ. Tỉnh thì cứ tuyên truyền “chờ đợi, chờ đợi”... ai không chịu chờ
mà làm toáng lên thì bị du kích đến trói nghiến…
Nhân dân khôn ngoan
thì đi buôn lậu, thậm thụt với Hợp tác xã, với thuế vụ, mua được bao gạo, ký
thịt, chở sau xe, băng rừng, lội suối, mang qua xã khác mà bán lại. Nếu công an
mà bắt được thì khốn nạn, mất cả xe đạp!
Mãi vài năm sau, cả
nước sắp chết đói cả lũ, đồng chí Chủ Tịch nước mới ra lệnh “cởi trói kinh tế”,
thì mới có chút thịt.
Nghĩ đến đây, chị Dậu
lại văng ra tiếng chửi:
- Mả bố nó. Cái chó gì
là cởi trói kinh tế? Thế là trước đây kinh tế vẫn bị trói à?
Rồi chị lại lan man
nghĩ và nhớ. Mấy họ hàng của chị, có họ hàng xa với người miền Nam, đi vào
thăm, mới té ngửa ra, là miền Nam giàu sang gấp trăm vạn miền Bắc. Cái gì cũng
có. Dân quèn, ai ai cũng có đủ 3 cái “đ”: Đổng, đài, đạp, nghĩa là đồng hồ, đài
phát tuyến, và xe đạp. Mà đổng toàn là không người lái nhé! Cứ tự động chạy,
chỉ giờ, không phải lên giây rẹt rẹt. Lại có mấy cái cửa sổ, nói ngày, tháng
nhé! Mấy bộ đội vào Nam cứ mê đi. Thấy cái nồi ngồi trên cái cốc thì thèm lắm,
uống vào tỉnh cả người... Miền Nam nó giàu thật. Mỹ viện trợ mà! Đồ Mỹ đầy
đường... Mấy cái đồ mà miền Nam vất đi, mang về Bắc cũng còn sang lắm. Bác Vạn
mang về làng được mấy cái vỏ bút xanh đỏ, mấy cái bật lửa, thích lắm, ngồi kỳ
cạch sửa suốt ngày rồi đi khoe cả xóm.
Nghĩ đến đây, chị Dậu
“hừ” một cái.
Hồi đó, cứ lo đánh Mỹ
cứu nước bây giờ thì đang năn nỉ Mỹ trở lại. Hồi đó, hễ nói đến chữ “đế quốc
Mỹ” mà không kèm theo chữ Đ.M. nó, thì ăn no đòn. Bây giờ thì các đồng chí đua
nhau đi học tiếng Mỹ, đến tên mấy con chó xồm cũng đặt tên theo Mỹ. Con thì đặt
là..Mẹt.. Lờ..à không..Mẹc Lìn..À..Mà..ri..lìn...Con thì đặt là.. là..
Lắc..lắc..lắc..cu! À..không.. lắc.. lắc.. ky! Rồi quần quần áo áo cứ bắt chước
theo Mỹ ráo. Chẳng bù hồi mới 75, còn đi dép lẹp xẹp, áo cụt tay bỏ ngoài
quần.Bây giờ thì con cháu mấy đồng chí chủ tịch thì huênh hoang khoe đồ Mỹ,đổng
Mỹ,đài Mỹ,đạp Mỹ,cái đéo gì cũng Mỹ, Mỹ..
Có tiếng chó sủa, chị
Dậu ngoảnh đầu ra cửa, tưởng anh Dậu về, nhưng không thấy bóng người, chỉ thấy
bóng chó chạy qua chạy lại. Chị Dậu lại tiếp dòng tư tưởng miên man. Xã hội chủ
nghĩa cái con mẹ nó! Toàn làm giàu cho mấy lãnh đạo. Dân mà bị họa Trung Quốc,
nhà nước không bênh, lại còn bắt giam. Đấy! cái vụ Phọc.. phọc.. gì đó, mà nghe
nói Trung Quốc xả thuốc độc xuống biển, dân chết đói nhăn răng, nhà nước lại
còn bênh đàn anh, cứ mang 16 chữ vàng ra mà dọa dân. Đứa nào chống đối thì. A
lê hấp.. còng liền…
Mới nghĩ tới đây, chợt
nghe tiếng chân bước lẹp xẹp trước cửa, chị Dậu ngoái đầu ra, thấy anh Dậu đang
lê từng bước mệt mỏi vào, chị vội vã đứng lên, bước tới đỡ lấy cánh tay anh
Dậu, lo lắng hỏi:
- Nhà em làm sao thế?
Có mệt lắm không?
Không đợi anh Dậu trả
lời, chị lấy cái quạt giấy ra quạt cho chồng:
- Nhà em uống tí nước
mưa cho tỉnh nhá!
Anh Dậu vật người ra
chiếc chiếu cói, xua tay:
- Thôi, không cần đâu.
Đây đang rối beng cả bụng lên...
Chị Dậu ngồi xệp xuống
bên chồng, quạt quạt:
- Rối gì mà rối! Nghe
nói trước Tết này, Bác Trọng sang Mỹ... biết đâu ta lại chẳng đổi đời!
Anh Dậu “hừ” một
tiếng, một bên khóe mép nhếch lên:
- Đổi cái con bà nó
chứ! Đổi để mấy thằng lãnh đạo thành tỷ phú, thành cướp ngày. Đổi để cho dân
nghèo thành rách, dân rách thành ăn mày.
Rồi anh chửi thề:
- Đ.M. chúng nó. Toàn
là quân cướp! Chúng nó bây giờ giàu bạc tỷ, bạc muôn, còn dân thì chỉ còn cái
khố rách, lòi cả cu ra...
Vội vã lấy tay bịt
miệng chồng, chị Dậu quạt phành phạch như muốn thổi gió cho bay đi mấy chữ phản
động đó:
- Nhà em! Nhà em! Chớ
có nói cái chữ ấy nữa nhé. Bức vách có tai đấy!
Rồi chị thì thầm:
- Nhà em có biết ở
trên tỉnh, có mấy người chỉ đến chỗ cúng mấy anh hùng liệt sĩ chống Trung Quốc
năm 79 đó mà bị bắt nhốt hết. Cả mấy người đi cắm hoa nữa.
Giọng chị càng ngày
càng nhỏ đi:
- Nghe đồng chí công
an trên tỉnh nói là “chỉ thi hành lệnh của Đảng, mà Đảng bây giờ lại lệ thuộc
các đồng chí Trung Quốc. Hễ ai nói động đến mấy chữ.. “môi”... răng gì đó.
Chị Dậu nhăn mặt, cố
vận dụng trí nhớ, rồi một lúc, “À” lên:
- Nhớ rồi, hễ ai dám
nói là “răng cắn môi rách” là đi tù mút chỉ luôn…
Cả hai vợ chồng đột
nhiên im lặng. Anh Dậu nằm vắt chân chữ ngũ, một tay che mắt, một tay buông
thõng bên sườn, thở dài.
Dễ chừng như muốn làm
cho chồng vui, chị Dậu cười cười:
- Nhà em có biết
chuyện đồng chí Tiến Sĩ gì đó, làm cái chức gì về môi... Môi.. trường.. gì đó,
phát biểu là để chống lụt, mỗi nhà phải có 1 cái lu lớn, để khi lụt thì múc
nước đổ vào lu, thế là hết lụt!
Anh Dậu bật lên, chửi
thề nữa:
- Đ.M. nói thế chó nó
cũng không nghe được! Con mụ này, chắc cái đít thì to như đít bò, đầu thì nhỏ
như đầu chuột!
Chị Dậu cười hinh
hích:
- Nhà em ví von gì mà
hay thế! Đít với đầu!
Lặng yên một lúc, chị
Dậu cúi xuống, hỏi nhỏ:
- Thế.. thế.. nhà em
có nghe nói gì về việc di dời nhà cửa không? Nhà mình thuộc diện thương binh,
chắc được miễn, phải không?
Anh Dậu vẫn nằm dài
trên chiếu, lắc đầu:
- Thương binh thì ăn
thua mẹ gì? Bác Cội ở xóm trên đưa cả giấy liệt sĩ của anh Cội rồi Huân Chương
Chống Mỹ nữa, mà cũng bị đuổi nữa là. Thím Thóc trình cả giấy chứng nhận “Mẹ Vẻ
Vang”, “Mẹ chiến sĩ” mà cũng bị đuổi luôn. Mình thương binh chả là cái thớ chó
gì.
Chị Dậu đột nhiên nổi
lôi đình:
- Thế thì còn thể
thống gì nữa? Còn ác hơn cả thời Thực Dân Tây nữa à? Bọn nó có còn lương tâm
không? Trời cao đấy dầy ạ!
Rồi chị quay ra cửa,
khóc rống lên:
- Ối! Bác Hồ ơi! Bác
lừa chúng cháu chết cả rồi!
Vừa lúc ấy, có tiếng
chân nhiều người xầm xập chạy đến. Một số thanh niên gậy gộc, tay đao, tay
súng, ồ ạt tiến vào. Tên đi đầu chỉ tay vào chị Dậu:
- Lày! Chị kia! Chị
gọi Bác Hồ nàm rì thế? Chị muốn tuyên truyền phản động hả?
Như bếp than đang âm ỉ
được một giọt dầu hôi đổ vào, chị Dậu đứng bật dậy, cũng chỉ tay vào tên cầm
đầu:
- Tuyên truyền phản
động hả? Mày nói sao? Tao mà tuyên truyền phản động hả? Mày có biết mày đang
nói với ai không? Tao này!Tao là dân quân du kích xã Đồng Điếu đây! Tao tuyên
truyền phản động ở cái lỗ nào?
Nghe vợ nói lớn, anh
Dậu cố chống tay ngồi dậy, giơ tay can vợ:
- Thôi, mình ơi! Giữ
mồm giữ miệng! Thời buổi này, con chó con mèo cũng không dám kêu nữa là! Mình
nói hăng thế, chúng nó lại chụp mũ..
Một đứa con gái mặt rỗ
chằng rỗ chịt, hùng hổ tiến lại, một tay chống bẹn, một tay xỉa vào mặt anh
Dậu:
- Lày! Anh lói điêu
ngoa thế? Anh lói ai chụp mũ nhà anh hả? Đây đéo thèm chụp mũ nhá! Đây muốn bắt
ai thì bắt, muốn nhốt ai thì nhốt, đéo cần chụp mũ.
Chị Dậu nổi sung lên,
bước một bước lại chỗ đứa con gái rỗ chằng rỗ chịt kia, vung tay tát nó một
cái:
- Mày đừng có hỗn với
chồng tao, đồ con đĩ non! Mày tưởng mày làm Ban Văn Hóa là mày muốn làm giời
làm đất gì thì làm hả? Tao vả vỡ họng mày ra bây giờ! Lúc tao làm du kích, mày
còn ở truồng tắm ao mà! Mày có nhớ lúc mày bị đỉa chui vào đít, mày khóc như
cha chết, tao phải gắp đỉa ra cho mày mà…
Bị tát sưng cả má, con nhỏ rỗ kia cũng nổi hung, té tát:
- Nhà chị dám đánh
chính quyền hả!
Rồi quay lại đám lâu
la đứng sau:
- Các đồng chí! Bắt
nhốt con mẹ lày cho tao. Ló dám chống đối chính quyền! Tấn công nhà lước!
Vừa lúc ấy, một bóng
lùn lùn mập mập tiến vào, gạt tay con bé rỗ ra, nói:
- Thôi, đồng chí Bê!
Đồng chí không được nóng. Để tôi giải quyết.
Anh Dậu đang ngồi bệt
dưới đấy, thấy người vừa tới, vội bật dậy, chắp tay vái:
- Chào đồng chí chủ
tịch xã.
Người mới đến là Chủ
Tịch Xã Đồng Điếu, dáng điệu thong thả hơn mấy tên du côn kia, nói chậm rãi:
- Anh chị phải hiểu là đây chủ trương của Nhà Nước, không phải của chúng tôi. Xã
được lệnh phải đổi diện đất của anh chị thành đất Quốc Phòng, để giải quyết
tình trạng thiếu cơ sở hoạt động. Anh chị cứ nghe lời chúng tôi đi, nhận tiền
bồi thường rồi chúng tôi sẽ giải quyết cho anh chị nơi ăn chốn ở mới tốt đẹp
hơn.
Anh Dậu cười khẩy:
- Tốt đẹp hơn? Bồi
thường à? Bồi thường được bao nhiêu? Đất của chúng tôi giá 400 ngàn 1 thước
vuông, xã bồi thường 40 ngàn 1 thước vuông,như vậy cũng coi như ăn cướp rồi.Nếu
chúng tôi nhận tiền bồi thường rồi đi mua đất ở thành phố giá 4 triệu đồng 1 thước,
thế thì chúng tôi có đủ tiền để mua một cái nhà xí ở đó không? Không mua được
nhà,không có chỗ ở thì chỉ lang thang ngủ bờ ngủ bụi cho đến khi công an đến
bắt nhốt về tội du đãng hả?
Ông chủ tịch xã gãi
đầu:
- Cái này.. cái này
không phải do chúng tôi đặt ra. Nhà Nước đặt tiêu chuẩn rõ ràng rồi. Nếu đồng
chí chịu chuyển chỗ ở, Nhà nước sẽ cấp sổ đỏ cho gia đình đồng chí ở chỗ mới,
đừng lo!
Anh Dậu ngửa mặt lên
trời, cười khằng khặc:
- Sổ đỏ? Cầm lấy cái
sổ đỏ chết tiệt ấy để mang nợ suốt kiếp à! Đ.M. Mỗi gia đình nhận sổ đỏ, chưa
biết chỗ ở mới có ở được không, đã phải viết giấy nợ Nhà Nước vài trăm triệu
đồng! Lấy tiền đâu ra mà giả? Cởi truồng ra, bán cả quần xịp cũng không biết giả
nợ đến mấy kiếp! Chúng tôi đang có nhà ở,khi khổng khi không bị nhà nước đuổi
nhà, cho một miếng sổ đỏ bằng bàn tay, rồi biến thành thằng mang nợ phải trả nợ
lãi mẹ lãi con. Mà cũng đéo đào đâu ra tiền mà trả.Tiền ăn không có lấy cái con
c. gì mà trả.
Càng nói, anh Dậu càng
như mê đi:
- Mẹ kiếp! Tôi đi bộ
đội, để lại mặt trận một nửa cái bàn chân, bây giờ què không ra què, đi thẳng
không ra đi thẳng, có một miếng đất bằng cái lờ bà Nữ Oa cũng bị Nhà Nước đè
ra, đòi lấy, nếu không giao cho nhà nước thì bị dán vào miệng cái bản án Chống
đối người thi hành công vụ. Rồi bị kéo lê đi con chó. Mà con chó cũng còn hơn
con người nhá! Con chó của ông chủ tịch Xã được ăn mỗi ngày một miếng thịt bò,
tiền là tiền viện trợ xóa đói giảm nghèo đó mà! Còn tôi, thương tích đầy mình,
đéo có khi nào được ăn một miếng thịt bò to như miếng thịt của con chó của ông
chủ tịch!
Ông chủ tịch nghe đến
đây thì xạm mặt, ấp úng:
- Tôi nói anh là vì
tình đồng chí. Anh nên nhanh chóng giao nhà cửa cho nhà Nước, rồi lên tỉnh ở!
Nghe đến chữ “lên Tỉnh
ở”, anh Dậu như nổi điên:
- Hà! Lên tỉnh ở hả?
đã nói là đéo mua được 1 cái nhà xí ở trên tỉnh thì lên làm gì? Mà cho dù có
mua được một cái nhà xí, thì làm gì mà ăn hả? Đời nhà tôi, 4 đời cố nông,
chuyên làm ruộng thuê, nay lên tỉnh, đéo có nghề ngỗng gì, thì chỉ đi ăn mày!
Mà nhà tôi không có mả ăn mày! Chỉ có ông Chủ Tịch Huyện, ngày trước 75 thì vẫn
đi ăn mày, nay lên chủ tịch huyện thì nhà lớn, nhà nhỏ, vợ lớn, vợ nhỏ.. Tôi
thì đéo biết làm gì chỉ biết cày ruộng, rồi cầm súng,bây giờ lại tiếp tục đi
cày ruộng thuê cho người ta, cho bà vợ nhỏ của ông Bí Thư Huyện. Mà cũng đéo
yên thân! Bây giờ lại bị đuổi đi...
Chị Dậu thấy chồng nổi
nóng thì cũng nóng theo. Chị gào lớn:
- Ối giời cao đất dầy
ơi! Ối làng nước ơi! Xem đây này. Bác Hồ bảo chúng tôi đi chiến đấu, thắng Mỹ
ta sẽ xây lại bằng mười, bây giờ chồng tôi là thương binh bậc 1, mà
nhà chúng tôi cũng bị cướp, lấy cái gì là mười đây? Có mười cái lỗ đít! Mười cái lờ què ấy!
Một tên ranh con, cầm
khẩu súng Aka, hùng hổ chĩa vào chị Dậu:
- A! Cái con mụ lày!
Cho ăn cơm không ăn, nại muốn ăn cứt!
Rồi nó hô lớn:
- Các đồng chí! Nhốt
con mẹ này vào tù cho tao! Có gì thì tao chịu!
Anh Dậu tức tối chỉ
tay vào mặt nó:
- Luật ở đâu ra mà đòi
nhốt với giam, hả thằng công an con kia?
Tên Công an cười hì
hì:
- Luật hả? Luật ở
miệng tao này! Cái gì tao muốn làm là tự nhiên nó thành luật! Mày có tức không?
Chị Dậu xỉa xói vào
mặt tên công an:
- Mả mẹ chúng mày nhá!
Vào đồn công an hả? Vào đấy bằng chân, mà ra bằng cáng hả?Vào đấy thì hôm trước
hôm sau, tụi mày đến nhà, báo cáo là anh ấy đã treo cổ tự tử bằng dây giày rồi!
Tao đây không có ngu mà vào đồn với chúng mày! Tao không vào mày làm gì tao?
Ngày xưa bọn Lý trưởng, trương tuần còn không dám mó vào người tao nữa là bọn
công an chúng mày…
Tên công an quắc mắt:
- Nhà chị không muốn
vào cũng phải vào!
Rồi nó lẩm bẩm:
- Lý Trưởng, Trương
Tuần đéo có quyền bằng tao.
Để chứng minh quyền
lực, nó quay lại, hô lớn:
- Các đồng chi nghe
lệnh tôi! Trói gô vợ chồng con mụ này lại vì chúng nó chốngđối người thừa hành
công vụ.
Tên Chủ tịch xã định
giơ tay ngăn cản, nhưng lũ lâu la đã hùng hổ nhẩy vào trong nhà, tay đấm chân
đá, lôi kéo anh Dậu, chị Dậu lê lết dưới đất, áo quần xổ bung. Anh Dậu cố chống
cự lại nhưng bọn kia đông quá lại như lũ chó đói nên chỉ một lát là hai vợ chồng
như hai cái xác bị nhóm công an cầm chân lôi xềnh xệch đi ra ngoài cổng. Chị Dậu cố đẩy tên công an ngã dúi, rồi vụt chạy ra đường
tụt quần áo ra, phô cái mông trắng hếu, bộ ngực dúm dó như miếng giẻ rách, rồi
tru tréo lên:
- Ối giời cao đất dầy
ơi! Hàng xóm ơi! Coi bọn công an nó hãm hiếp tôi này! Ối Bác Hồ ơi!
Anh Dậu đang bị lôi đi
dưới đất, nghe chị Dậu gọi Bác Hồ, anh cố nhỏm dậy, gào lên:
- Bác Hồ cái con c.
tao nè! Đ.Mẹ Bác Hồ và lũ ăn cướp! Đ.Mẹ chúng mày! Chúng mày chỉ là một lũ cướp
ngày.
Một tên công an giơ
chân đạp vào mồm anh Dậu, hằn học:
- Đ.Mẹ mày! Lũ dân
ngu! Bây giờ mới biết thì trễ rồi con ạ!
Phía sau, ông chủ tịch
xã lẩm bẩm:
- Thế là xong một vụ
cưỡng chế! Nhanh quá! Phen này báo cáo lên trên, thế nào cũng được thưởng!
Trong một căn buồng
nhỏ, bổng có tiếng khóc òa lên của một đứa trẻ:
- Bố ơi! Mẹ ơi! Bố Mẹ
…ẹ..e….e…
Xa xa có tiếng chó sủa
ầm ĩ như một hội chợ chó dại...
Chu Tất Tiến
No comments:
Post a Comment