Saturday, November 11, 2023

Niềm Vui Cho Đi (Bán Tạp Hoá - Hộp Nho Cuối Mùa) - Người Phương Nam


Bán Tạp Hóa 

Ba mươi lăm năm về trước, tôi làm chủ một tiệm tạp hóa nhỏ gọi là corner shop trong một xóm lao động ở vùng ngọai ô.


Shop của tôi bán đủ thứ nhu yếu phẩm như bánh mì, bơ, sữa, trứng, đậu, đường, muối, dầu ăn, đồ hộp, kẹo bánh, mứt, rau cải trái cây, thuốc lá vv…Khách hàng của tôi đa số là những người hàng xóm, họ thường đến quán cóc của tôi mua tạm khi hết đồ ăn thình lình mà chưa cần đi shopping ở những siêu thị lớn. Mấy đứa con nít thì cứ nhắm vào mấy lọ kẹo, đi học về  xin ba má hay anh chị được vài cắc là chạy u qua mua kẹo và cà rem.

Hồi thuở đó người ta còn xài tiền xu tiền cắc. Từ 1 cent, 2 cents, cho tới 5 cents  và 10 cents. Mấy đứa lớn lớn 9 - 10 tuổi còn có tiền  mua cây cà rem 20- 50 cents, còn bọn nhóc tì cở 6 - 7 tuổi chỉ đủ tiền mua vài miếng kẹo lẻ như freckles, milk bottle, strawberry&cream hay vài viên jelly beans. Mỗi một cái kẹo là 3 cents, cứ gom được chừng 10 cái 1 cent là bọn chúng hí hửng chạy vô shop tôi đòi mua kẹo.

Thấy mấy thằng nhóc đưa ra một nắm bạc cắc 1cent, 2 cents, tôi thấy tội nghiệp, lấy một cái bao giấy hốt cho bọn chúng một nắm kẹo nói:
        - Thôi đếm ba cái bạc cắc của tụi bây mệt quá, cho tụi bây nè, đem về chia nhau ăn đi. Để dành tiền cho đủ rồi qua mua cà rem nha con. 
Bọn nhóc mừng lắm, cám ơn lia lịa. Tôi nhìn theo bọn chúng mà cảm thấy vui trong lòng.
   
Có lần, một bà hàng xóm muốn mua một góc bí rợ. Tôi có một trái bí to khỏang 7 kg bày trên quày nhưng bưng không nổi mà muốn cắt cũng xoay trở không xong nên nói với bà ta:
        - Trái bí trên kệ kìa, bà rinh lại đây rồi muốn bao nhiêu thì cắt đem về ăn đi. Láng giềng không mà bán buôn gì.   
Bà hàng xóm trợn mắt nhìn tôi nói:
        - Bà mở shop bán hàng hay làm từ thiện vậy? Cứ cho không rồi lấy đâu trả tiền shop?

Lại còn có cái màn mua chịu nữa chớ. Họ xin ghi sổ, chừng nào lãnh lương sẽ trả. Nhưng khi trả nợ này thì thiếu nợ sau. Cũng vô đó thôi. Có người tới ngày phải trả thì than con đau, tiền wellfare mua thuốc hết sạch nên phải khất nợ tiếp.

Tôi không biết nói sao để đòi, tự nhủ coi như kiếp trước mình thiếu người ta, kiếp này phải trả lại. Thôi kệ, ai trả thì tốt không trả thì thôi coi như làm phước vậy.

Bán buôn như tôi riết rồi thâm vốn, tôi bàn với ông xã thôi sang mắc sang rẻ gì kiếm người sang quách cái shop cho xong. Coi bộ mình không có số làm ăn mua bán như người ta. 

Chắc tại ông trời sanh ra tôi với cái tánh hay cho, có ít cho ít, có nhiều cho nhiều thì phải chịu. Nhưng thật lòng tôi thấy rất vui khi cho ai được chút gì. 


Hộp Nho Cuối Mùa 

Mua đồ trong siêu thị xong, tôi nói ông xã đứng sắp hàng chờ trả tiền dùm tôi trong lúc tôi đi qua shop rau cải trái cây kế bên coi có gì mua được.

Là người nội trợ trong gia đình, tôi phải nấu ăn mỗi ngày cho tám miệng ăn. Làm bếp mấy chục năm, gần cả đời,  ngày nào cũng phải tính coi nấu món gì cho dễ, cho đỡ cực thân mà hạp khẩu mọi người. Đó là một vấn đề nan giải hóc búa đau đầu bởi vì: 

Người không ăn cá, kẻ kiêng bò

Đứa thì tuyên bố ghét thịt kho 

Kẻ cử đường, người cao máu, mỡ

Biết liệu làm sao thiệt phát khờ  

Nhiều khi tính nấu món nào đó nhưng mua không có nguyên liệu cũng không nấu được. Thành thử mỗi khi đi shop, tôi thường rảo từ shop này qua shop nọ tìm những thứ mình cần. 

Thấy cà tím hôm nay mơn mởn, tươi tốt quá, giá lại rẻ, tôi chợt nảy ý mua cà về làm một nồi mắm kho chia cho má và con gái tôi ăn luôn. Tôi gọi phone cho ông xã đang còn chờ trả tiền ở siêu thị, hỏi ông muốn ăn mắm kho không, cà tím hôm nay rẻ quá. Ông xã nói hết sảy, cả năm rồi không làm món này,  mắm và rau còn phải hỏi. Ông bảo mua đi, cứ mua nhiều nhiều, mắm kho phải có nhiều cà mới ngon.  

Lựa xong bốn ký cà, ông xã vẫn chưa qua tới, tôi bê lại quày trưng bày nho. Lọai nho không hột bản xứ tháng này đã cuối mùa nên người ta không bày bán lẻ như lúc giữa mùa đang rộ mà đóng gói sẵn từng hộp carton khỏang ký rưởi trở lên. Thấy những trái nho vàng hực chuyển nâu, có trái teo tóp chín khô như đã được phơi vài nắng, tôi nghĩ chắc là nó ngọt hết biết.  

Tôi thì thích trái cây ngọt lịm, ngọt đậm đà chớ không thích lọai có hậu chua chua. Vì vậy tôi bèn cầm một hộp lên săm soi kỹ lưởng coi có hư hao nhiều không vì tôi biết đồ gói sẵn thường không được toàn vẹn, thế nào cũng có pha trộn xấu tốt lẫn nhau. Thấy coi bộ OK, tôi lấy một hộp và tự nhủ cho dù có hư một mớ ở dưới đáy hộp đi nữa cũng không đáng kể vì giá tiền đã quá rẻ so với lúc đầu mùa.  

Mua xong thấy nặng quá, tính xách lại trả tiền mà thấy không kham, tôi bỏ các thứ vào trolley để đó rồi đi lựa vài trái dưa leo và một bụi cần tây. Khi trở lại chỗ để trolley, tôi thấy một ông già râu ria, bề ngòai có vẻ nghèo nàn đang cầm hộp nho của tôi lên ngắm nghía. Tôi bèn lên tiếng:

      - Ông ơi đồ trong trolley đó là của tôi đó ông.

Ông già nói: 

      - Xin lỗi, tôi tưởng để bán. Cô lấy ở đâu vậy.

Tôi chỉ ra ngòai :

     - Đó kìa, nhiều lắm, ngon mà rẻ nữa. Ông lại đó lựa một hộp đi. Còn từng dưới mấy hộp nữa kìa.

Ông già cầm một hộp lên xem xét hết hộp này tới hộp kia, cuối cùng không lấy hộp nào cả. 

Phần tôi vì đã mua xong, chỉ chờ ông xã lại xách phụ nên đứng xớ rớ quan sát theo dõi ông già. Ông già đi tới đi lui, món nào cũng cầm lên coi rồi để xuống, có vẻ như đắn đo. Tôi thấy hơi lạ, ngẫm nghĩ một hồi sực nghĩ có lẽ ông không đủ tiền. Tôi bỏ cái trolley ở đó, chạy đi lấy một hộp nho lại hỏi ông;

         - Ông thích hộp nho này không?

Ông nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên nói:

       - Không đâu, tôi mua thứ khác cần hơn. Mà hộp đó bao nhiêu tiền vậy cô?

       - Chỉ có 3 đồng 55 cents thôi. Tôi biếu ông một hộp nha.

Ông lắc đầu:

       - Cô tử tế quá nhưng tôi không dám nhận đâu.

Tôi khẩn khỏan nói:

       - Không sao mà, đâu có bao nhiêu. Nho cuối mùa còn sót lại, ngọt lắm. Tôi thấy ngon quá, đi không đành nên mua một hộp cho gia đình tôi và cũng muốn chia với ông chút vị ngon ngọt thiên nhiên trời ban này.  

Và không đợi ông có ý kiến gì nữa, tôi dúi vào tay ông hai cái đồng tiền 2 dollar coins.

Ông cảm động nói:

        - Cô tử tế quá. Cám ơn cô. God bless you.

Không cần biết God bless như thế nào, tôi chỉ ao ước sao tôi có thể chia xẻ cho mọi người bất kỳ lúc nào tôi muốn.  Như vậy là God đã bless tôi rồi đó.


  Người Phương Nam

10 comments:

  1. Chị viết hay quá. Tôi thích câu cuối cua chị. Cám on chị và chúc chi một ngày vui

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn người bạn ẩn danh.
      NPN

      Delete
    2. cam on TK dda cho ddoc bai viet voi dday tinh nguoi cua tac gia TK

      Chia!

      DTP-Canada

      Delete
    3. Xin lỗi chị Tố Kim. Comment đầu tiên là của tui, nhưng quen ghi tên. Chúc chị mot ngày cuoi tuần vui
      Phạm Doanh Môn

      Delete
    4. Cám ơn anh Đàm Trung Phán ghé thăm quán cóc nhà em.
      Bonne santé.
      TK

      Delete
    5. Cám ơn anh Phạm Doanh Môn. Tôi cũng nghĩ là anh nhưng không dám chắc nên tạm gọi là người ẩn danh
      Kính thăm anh chị. Chúc bình an nhé.
      TK

      Delete
  2. Cám ơn chị Tố Kim , 2 bài viết ngắn hay quá! "Tôi" thật rộng lượng , cho đi mà không cần báo đáp , chia sẻ với những người khó khăn, là hạnh phúc lớn nhất mình nhận lại đươc đó ạ.
    Kính sức khỏe anh chị thật nhiều.
    Hồng Thúy

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình không giàu có dư dả hơn ai nhưng khi cho hay làm ̣được chút gì giúp ai đó thì mình thấy vui lắm Hồng Thúy ơi.
      Cám ơn Hồng Thúy thân thương.
      TK

      Delete
  3. Xin cảm ơn trang nhà Người Phương Nam cho đi thật hào phóng!
    H Yến

    ReplyDelete
    Replies
    1. Biết tìm đâu niềm vui nếu như không có người nhận phải không Hoàng Yến.
      TK

      Delete