Còn 3 ngày nữa là sinh nhật anh ấy, năm nay lại rơi vào ngày chủ nhật
cuối tuần.Thật tuyệt.
Em dự tính cả rồi, sẽ làm món ăn anh ấy thích nhất. Món mì với nước lèo
đúng điệu, tôm thịt và thật nhiều mực tươi. Em sẽ thái nhiều hành rí, hành tây.
Giá và cải đài loan sẽ bỏ thêm vào cho có màu sắc. Còn gì nữa nhỉ? Phải có vài
cái trứng cút. Em cũng sẽ bắt chước trong Youtube cắt trái cây và sắp màu mè
thật đẹp. Chúng em sẽ có một sinh nhật hết sức ngọt ngào.
Em không nói ý định của em cho anh ấy biết đâu. Hôm trước đi chợ em đã
mua tất cả rồi. Em sẽ đặt một cái bánh sinh nhật có chocolate trang trí chiếc
tàu và những cô nàng tiên cá. Những nàng tiên cá của biển khơi vì anh từng là
lính Hải quân trong quân đội Hoa Kỳ. Quà sinh nhật ư? Em đã chuẩn bị xong, anh
ấy sẽ ngạc nhiên lẫn xúc động lắm đây.
Chẳng là hôm vừa rồi em thấy cái ví anh đã sờn và cũ quá. Em bảo:
-Thôi vứt đi, mua cái mới đi anh.
Anh cười hiền và nói:
-Đàn ông mà, cái ví để đựng thẻ và ít tiền vặt, có ai bỏ nhiều mà em lo.
Đàn ông chứ có phải như phụ nữ em đâu mà đẹp với xấu. Với lại! (Anh ấy lại cười
cười háy mắt với em) cái ví này là quà của em tặng khi sinh nhật anh đầu tiên
hai đứa mình yêu nhau.
Thương anh ấy thật, quà của em từ lúc quen nhau tới giờ có con anh vẫn
còn giữ. Em sẽ thay bằng cái ví khác mới đẹp và xinh hơn. Em sẽ thay tấm hình
em trong đó bằng tấm hình cả gia đình và một tờ giấy bạc 2$. Người ta bảo tờ 2$
hên lắm. Tiền sẽ đầy túi, anh ấy sẽ bớt làm thêm giờ để ở nhà với mẹ con em.
Những dự tính này em sẽ không nói ra với ai đâu, kể cả anh ấy. Em nói
với anh bạn thân hai đứa, sáng chủ nhật đến rũ anh ấy đi chạy bộ vì em có tí
việc riêng. Như vậy em có thời gian ở nhà chuẩn bị. Em quyết giữ bí mật để cho
anh có một sinh nhật tuyệt vời. Bởi vì anh ấy rất hời hợt, sinh nhật em thì anh
ấy nhớ mà sinh nhật anh ấy năm nào em cũng phải nhắc. Thế mới lạ.
Chiều thứ sáu anh đi làm về trễ, nghe đâu anh phải xong projet cuối
tuần. Anh lo cho em phải thức chờ anh về nên anh nhắn tin:
-Em à! Hôm nay anh về trễ, tụi anh làm xong sẽ đi ăn ở tiệm Liên gần
hãng. Em đừng chờ cơm. Ăn xong anh về nhà liền.
Thế là em ăn cơm trước, tắm rửa con rồi cho đi ngủ sớm. Em tính thưởng
cho anh một đêm thật đẹp để cám ơn anh đã yêu và lo lắng chu toàn cho mẹ con
em.
Em tắm rửa và thay bộ đồ ngủ thật dễ thương. Em đi ra đi vô ngắm mình
trong gương. Đã hơn 4 năm chúng em cưới nhau.
…..
Bố mẹ em sống với nhau như nước với lửa. Mẹ em vốn tính cần kiệm, bà làm
đồng nào chắt chiu đồng đó, tính toán thiệt hơn. Bố em tính lại rộng rãi chỉ
cần đủ ăn đủ mặc. Cuối tuần ông hay vui với bạn bè, sống khá thoải mái và vô
lo. Mẹ không đồng ý điều đó, bà muốn bố phải tập trung lo cho gia đình, làm
nhiều tiền hơn, chi tiêu tính toán hơn để ít nhất trả dứt nợ nhà, nợ xe và bao
nhiêu dự tính khác.
Thế là hai người không lúc nào thuận thảo với nhau về tiền bạc. Em và em
gái còn nhỏ, sau giờ học có cô đi đón con trai và rước luôn hai chị em về nhà
cô. Tan giờ làm mẹ mới đến đón về. Có khi buổi tối hai chị em ăn cơm nhà cô, có
khi mẹ ghé tiệm mua food to go đem về, khi nào vui hay ngày nghỉ mẹ nấu cơm cho
ăn một bữa.
Bố làm ca đêm nên bố về thì cả nhà đều ngủ. Bố dậy thì mấy mẹ con đã ra
khỏi nhà. Cuối tuần được ngày bố nghỉ thì bố mẹ lại cãi nhau. Hai chị em đóng
cửa ở mãi trong phòng học bài, chơi game hay nhìn nhau rồi khóc. Căn nhà ít có
tiếng cười, chỉ có những lời chì chiết của mẹ và sự chịu đựng của bố.
Cuộc sống cứ thế mà trôi qua giữa những cặp vợ chồng không hòa hợp nhưng
phải sống với nhau vì những đứa con. Những đứa con là em và em gái. Giá bố mẹ
đừng sinh chúng em ra có lẽ họ hạnh phúc hơn nhiều. Em yêu bố mẹ, nhưng cũng có
lúc em muốn ra khỏi gia đình để trả tự do cho hai người thân sinh. Những lần mẹ
la to, hét lớn với bố cứ in trong đầu em:
-Anh phải nghĩ đến vợ đến con anh. Anh vô trách nhiệm, anh cứ tàn tàn
như thế này bao giờ mới trả dứt nợ, mình mới đi lên.
- Thế em muốn tôi phải thế nào. Tôi chẳng bồ bịch, bài bạc, tôi cũng lo
cho gia đình chứ có bỏ bê gì đâu.
- Lo cho gia đình! Thế anh làm gì cho gia đình. Sáng anh ngủ no tới
trưa, tôi vừa lo cho con ăn sáng, vừa chở con đi học. Tối về phải nấu ăn, coi
bài vở cho con. Tôi mệt lắm anh có biết không?
- Thế em bảo tôi làm sao. Tôi làm ca tối cần ngủ thêm buổi sáng. Các con
tan học đã có cô Loan rước về nhà, tôi đi rước con thì trễ giờ làm mà cũng phải
chở qua nhà cô Loan để gửi. Tôi phải làm sao mới vừa lòng em.
-Thế cuối tuần anh làm gì cho nhà này?
-Cuối tuần em cũng đi làm. Tôi bận cắt cỏ, rửa xe rồi bao nhiêu là việc
trong nhà.
-Việc, việc, việc đi ăn, đi nhậu với bạn chứ gì. Lương tiền thì ít mà cứ
thế tà tà ăn uống với tán dóc, Karaoke. Hát hò có trả được tiền nhà, tiền xe
không?
-Tiền, tiền, tiền! Có khi nào em nghĩ đến cha con tôi không? Có chịu bỏ
một vài ngày cùng tôi dẫn con đi chơi không? Đối với em tiền là trên hết, làm
một tuần 7 ngày em mệt là phải. mệt rồi bực bội la hét bố con tôi. Em …
- Tôi chả thèm đôi co với anh. Tôi không làm ra tiền bố con anh xách gói
ra khỏi nhà này từ lâu rồi. Đàn ông gì mà không biết tính toán, đàn ông vô
dụng...t.ồ.i.
Mẹ nói tiếng tồi nhỏ lại và bước ra khỏi cửa với gương mặt hầm hầm bực
tức. Bố ngồi xuống ghế, mặt xụ xuống. Tiếng tồi của mẹ như ly nước lạnh tạt vào
mặt bố. Bố thấy mình nhu nhược và hèn. Cái hèn của một người đàn ông không làm
ra được nhiều tiền ở đất nước văn minh đầy cạnh tranh này.
Bố mẹ qua đây một chữ tiếng Anh cũng không có, bố vừa đi học thêm vừa
tìm việc làm ở hãng tư để nuôi sống bản thân. Mẹ cũng đến nước Mỹ với người em
ruột, hai chị em cũng vất vả nơi xứ lạ. Thế rồi mẹ học nghề làm móng tay, nghề
này không cần vốn liếng tiếng Anh nhiều nên hai chị em đùm bọc nhau cũng đủ
sống. Khi cưới nhau tay nghề mẹ đã cao, tiền kiếm ra trọn vẹn không đóng thuế
nên nhiều hơn bố. Mẹ mua nhà, mua xe mới. Mẹ có cao vọng sang tiệm để làm chủ,
nên mẹ cố gom góp thật nhiều tiền mà bố thì cứ lương ba cọc ba đồng bảo sao mẹ
không nỗi giận.
Khi hai chị em xong trung học, bố và mẹ quyết định ly dị. Họ đã nhịn
nhau lâu đến vậy chỉ vì hai con. Giờ con đã 18 tuổi, họ đã xong bổn phận. Mẹ
bảo: “Mẹ qua đây cũng chỉ có hai chị em, vốn liếng không, bằng cấp không thế mà
vẫn sống tốt. Hai chị em phải tự lập, khi nào thật khó khăn cứ nói với mẹ. Mẹ
sẽ tùy trường hợp giúp đỡ”. Nhà bố mẹ bán chia đôi, mẹ đi qua tiểu bang khác
làm việc, vừa kiếm nhiều tiền hơn, vừa tránh mặt bố. Bố ly dị xong, không bao
lâu thì hãng thua lỗ nên đóng cửa. Bố thất nghiệp, mẹ có cớ để mỗi lần trò
chuyện với em trên phone lại chì chiết bố. Bố lận đận tìm việc làm mãi không
được, bố chuyển qua học nail. Thế là mẹ và bố lại có cùng nghề. Giá
hai người đừng ly dị thì có thể mở tiệm và làm chung, gia đình lại sum họp. Thế
nhưng đã trễ lắm rồi. Trên chặng đường gian nan tìm việc, bố đã gặp người cùng
gánh hoạn nạn với bố. Còn mẹ đi qua chỗ khác cũng có bàn tay ai đó nắm lấy nâng
đở bước đầu. Mỗi người đều có một nơi riêng để gắn bó an ủi để mặc hai đứa con
gái nắm tay dìu bước nhau đi.
Hai chị em mướn một cái studio nhỏ để ở, cùng đi học đi làm. Bố ở cùng
thành phố nhưng bố có tổ ấm riêng của bố. Hai chị em bảo nhau tôn trọng đời
sống của cả bố lẫn mẹ. Ý thức mình đã lớn phải tự lập cho nên hai chị em không
lấy việc bố mẹ ly dị làm điều đau lòng. Cám ơn hai người đã hy sinh tuổi thanh
xuân chịu đựng nhau cho đến ngày hai chị em trưởng thành.
Chúng em tự lo cho mình, tập nấu ăn và tiết kiệm mọi chi dụng để không
phải làm phiền bố mẹ. Nói là nói vậy, chứ từ nhỏ cứ ăn cơm nhà cô hoặc food to
go nên chuyện bếp núc hai chị em đều không biết. Muốn tiết kiệm phải tự nấu ăn,
thế nên cứ rau luộc, trứng luộc, mì gói cầm hơi. Chiên trứng cũng sợ bỏng nói
gì xào nấu hay chiên cá.
Một ngày em đã gặp anh ấy. Một người con trai cá tính, hài hước lại biết
đảm đang nhiều việc. Mỗi lần đến thăm, anh ấy đều mua hoa tặng em. Em nghĩ anh
ấy ra chiêu trò hoặc nhiều bạn gái. Khi em hỏi anh ấy cười và nói:” Anh chỉ
tặng hoa cho em và mẹ anh thôi. Bởi vì mẹ anh rất thích hoa, nhất là hoa ly
ly”.
Em tin tưởng anh ấy sẽ là bờ vai cho em nương tựa suốt đời. Anh ấy không
vô tư như bố, không đặt nặng đồng tiền giống mẹ. Lúc nào em cần, anh ấy đều có
mặt để giúp đỡ và bảo vệ. Em yêu anh ấy và anh cũng yêu em. Lúc đầu em gái
không tán thành, một phần sợ xa chị, một phần chưa tin tưởng người con trai lạ
mặt này. Có một lần anh ghé nhà em, em gái em tập chiên trứng. Loay hoay thế
nào lửa phừng lên bốc cháy, em ấy hoảng hốt, còn em sợ quá đứng ngây người. Anh
ấy bình tỉnh đến dập tắt lửa, dọn dẹp bếp và ra tay nấu cho chúng em một bữa ăn
đơn giản gia đình.
Anh đã khéo léo và chân thành đối xử với bố, mẹ và mọi người thân trong
gia tộc nên mọi người đều thích. Em gái em bỏ thành kiến không tốt về anh. Em
ấy vốn khép kín và tâm lý thất thường. Thế nhưng anh đã mở được cánh cửa tâm
hồn đầy bi thương của em, để em ấy nhìn đời tươi vui hơn khi
trước. Có điều gì cần sự góp ý em ấy mạnh dạn nhờ anh cố vấn. Dần
dần em ấy tán thành hôn nhân của em và yêu quý anh ấy như anh ruột.
Hôn lễ chúng em thật vui, mọi người đều chúc mừng hai đứa đẹp đôi. Anh
ấy lo lắng cho gia đình vẹn toàn. Yêu thương vợ con và lúc nào cũng làm em
cười. Nụ cười hạnh phúc.
….
Anh ấy về đã khuya. Con khóc, em chạy vội vào phòng con để dỗ cho con
ngủ lại. Anh hé cửa nhìn vào phòng, nói thầm thì ra dấu anh ấy đi tắm. Thế
nhưng em dỗ con xong rồi, ngồi đợi mãi chẳng thấy anh ra. Em vừa giận vừa hồi
hộp không biết chuyện gì xảy ra cho anh trong ấy. Em đập cửa phòng tắm, anh ló
đầu ra, tay cầm phone, ra dấu anh đang nói chuyện.
Em lại lên giường đợi, sốt cả ruột mà anh ấy vẫn còn trong đó. Mãi lâu
sau em nghe tiếng nước chảy, thì ra bây giờ mới tắm. Nãy giờ nói cái gì mà lâu
như thế.
Anh bước ra khỏi phòng tắm chưa kịp ngắm em thì phone lại reo. Em điên
tiết lắm nhưng đành nhịn. Nửa khuya rồi, bao nhiêu niềm vui em dự tính vụt biến
mất vì những cú phone phá đám. Anh ấy đang nói chuyện với người bạn thân ngày
còn đi học. Loáng thoáng em nghe anh nhắc thật nhiều lần đến tên người yêu cũ mà
trước khi cưới anh có nói với em. Người gọi phone là Toàn chồng của cô ấy.
Giọng anh nói nghe rất lo lắng và quan trọng. Cứ nhắc mãi tên của cô ta mà
chẳng biết chuyện gì. Anh thì thầm to nhỏ như không muốn em nghe, thảo nào mà
mãi nói chuyện quên cả vợ. Câu chuyện này có dính líu tới anh không? Tình cũ
không rủ cũng tới. Có khi nào anh nối lại tình xưa nên bạn anh ghen. Hay cô ta
làm gì có lỗi với chồng mà có dính líu tới anh. Anh đang giấu em chuyện gì? Anh
đã phản bội em, vẫn liên lạc với người xưa? Anh và cô ta có điều gì không? Sao
lại thì thầm to nhỏ cả đêm.
Em cố ngăn chặn những ý nghĩ, những nghi vấn liên tục xuất hiện trong
đầu. Em nhắm mắt lại giả vờ đã ngủ, anh cúi xuống hôn em rồi cầm phone đi ra
phòng khách. Em muốn bật dậy nắm cái phone quăng đi cho xa. Nhưng lỡ nhắm mắt
nên em đành nằm im.
Tiếng chân anh xa dần, em bật dậy, len lén nhìn ra phòng khách, anh vẫn
còn cầm phone nói chuyện, giọng nghe căng thẳng, lo lắng và vẫn nghe nhắc liên
tục tên cô ta. Em vào giường nằm lại, nỗi bực bội dâng lên tràn đầy, mệt mỏi
một ngày vất vả em chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.
Buổi sáng em thức dậy thì anh đang chơi với con. Em hờn dỗi không nói
chuyện mặt hầm hầm khiêu khích. Anh dẫn con ra công viên chơi, rủ em đi, em lắc
đầu. Còn lâu em mới đi, em biết tỏng anh đi ra ngoài đó để dễ tâm sự với cô ta.
Em không ghen đâu, nhưng mà léng phéng thì coi chừng em. Em sẽ không tha cho
anh, cô ta lẫn những ai dính líu. Em vào phòng đóng cửa lại, bỏ quên ăn sáng và
ấm ức một mình.
Anh về, vào phòng gọi em:
-Nào, chuẩn bị chưa em, mình đi biển chơi đi em. Hôm nay trời đẹp.
- Đẹp với xấu gì em cũng không đi.
- Sao thế! Có chuyện gì à?
- Chuyện gì thì anh biết chứ.
- Anh biết, mà chuyện gì nào?
- Chuyện tối qua…
- Tối qua anh về trễ, xin lỗi em
- Không phải chuyện về trễ, anh nói phone…
- À! Chuyện Hoa, hôm qua Hoa…Em ngắt ngang
- Em chả cần nghe chuyện cô ta, mặc xác cô ta. Hôm nay em đã có hẹn rồi,
em đi chơi với bạn. Anh ở nhà giữ con.
Nói xong em mới giật mình, em nào có hẹn với ai. Hôm nay dự trù cả nhà
đi biển mà. Thế nhưng cơn ghen lại nổi lên đầy ứ. Em thay đồ đẹp và ra khỏi nhà
mặc cho anh ngơ ngác, thằng con đòi mẹ. Em sẽ cho anh một ngày tự do nói chuyện
với bồ cũ, tự do chăm con, tự do nói phone, tự do làm gì anh thích. Em không
cần anh, anh không yêu em thì em mặc kệ. Em đi chơi cả ngày hôm nay cho bỏ
ghét. Em off phone, không cho anh gọi lại cũng không muốn ai quấy rầy. Hôm nay
em sẽ làm một người độc thân tự do, muốn làm gì thì làm.
Em lang thang vào siêu thị, các cửa hàng mà tâm hồn ở mãi đâu đâu. Em
nhớ con, nhớ anh mà cũng giận anh vô cùng. Không biết anh làm gì ở nhà, có nhớ
em không? Anh có phải vẫn còn yêu cô bạn gái cũ hay không? Họ có gì với nhau,
gia đình họ đã xảy ra chuyện gì? Sao anh để em chờ đợi trong hụt hẫng như vậy.
Anh có nhớ ngày sinh nhật mình không? Anh có biết em để hết tâm trí cho ngày
này không?
Cuối tuần em lại đi lang thang một mình vô ý thức. Em mua ít thức ăn,
thẫn thờ lái xe về nhà mẹ để vào phòng riêng nằm khóc một mình. Mặc ai hỏi em
cũng không nói, chỉ nói muốn tự do rảnh rang nghỉ ngơi một ngày.
Chiều tối em trở về nhà, căn nhà vắng vẻ không ai. Em thấy một mảnh giấy
ở bàn. Thư anh viết cho em
-Em à! Anh gọi em mãi mà không được, mẹ không khỏe nên anh và con phải
về thăm. Nếu mẹ không có gì thì ngày mai cha con anh về. Anh có làm món gỏi mà
em thích. Anh để trong tủ lạnh. Em ăn và ngủ sớm. Anh yêu em.
Em cầm mảnh giấy trên tay, mở tủ lạnh, món gỏi anh làm có tôm, thịt rau
thơm và những hạt đậu phộng trang trí lên trên. Những lát ớt đỏ tươi bắt mắt.
Em đã no khi ăn nhà mẹ, nhưng vẫn nhón một tí ăn thử. Gỏi vừa miệng, chua chua,
cay cay. Em lại nhớ câu anh nói:
-Em người Nam mà ăn cay như nhồng. Chắc là em ghen dữ lắm đây
-Thì anh cứ thử đi rồi sẽ biết. Em đã từng nói với anh như vậy.
Bóng tối bao trùm căn nhà, phòng con vắng vẻ, không có ai bên cạnh, em
thấy mình cô đơn. Em bấm phone gọi anh:
-Mẹ ra sao rồi anh?
-Mẹ tự dưng khó thở nên cả nhà phải đem mẹ vào bệnh viện, giờ đã đem mẹ
về nhà. Bố con anh sẽ ở đây xem mẹ thế nào. Ngày mai anh sẽ về. Con vẫn ngoan,
em yên tâm. Giờ con vừa vào giường, anh cúp phone nha, nghe tiếng em con sẽ đòi
mẹ, khó dỗ lắm. Ngày mai anh sẽ nói chuyện nhiều hơn. Em ngủ ngon.
Giọng anh thì thào vì sợ con nghe rồi khóc. Em không cách gì nói nhiều
hơn hay gây sự với anh. Em nằm im suy nghĩ cảm thấy mình có gì sai sai. Em có
quá ghen, quá cố chấp không? Anh đã làm điều gì có lỗi với mẹ con em? Em không
thể trả lời mà cũng không xua tan được ý nghĩ anh vẫn còn yêu, còn liên lạc với
người tình xưa.
Buổi sáng, người bạn tới nhà rũ anh đi chạy bộ như lời em dặn. Em pha
cho anh ta một ly cà phê rồi bắt đầu điều tra:
-Hôm qua có chuyện gì ở gia đình anh Toàn hả Phi?
-Hôm qua chị Toàn bị té và vỡ ối, anh Toàn sợ quá gọi bạn bè rối rít
-Tôi biết! Hôm qua anh Toàn có gọi anh Minh nhà tôi
-Phải rồi, tụi này độc thân có biết gì đâu nên xúi anh Toàn gọi cho anh
Minh, vì anh Minh có con chắc rành hơn.
Em cố ngăn xúc động lẫn tự trách
-Thế cô Hoa ra sao rồi?
-Chị Toàn đã kịp vào bệnh viện, BS phải mổ để lấy con ra. Cả đêm qua anh
Toàn trực ở bệnh viện. Nghe nói anh ấy gọi anh Minh liên tục để bớt sợ và hỏi ý
kiến.
- Thế giờ cô Hoa ra sao?
- Cũng may là gần sáng mọi việc cũng xong. Mẹ tròn, con vuông. Một cháu
gái nghe nói giống anh Toàn như đúc.
Em lí nhí gửi lời chúc mừng vợ chồng Toàn và xin lỗi vì anh Minh không
có ở nhà để chạy bộ như lời hứa. Người bạn về rồi, em ngồi im như thóc. Biết
nói và làm gì đây khi mọi việc kết quả bất ngờ như vậy.
Có tiếng chuông cửa reo vang, em ra ký nhận hộp bánh sinh nhật của
chồng. Mở hộp bánh ra em hối hận muốn khóc. Tự trách mình quá ghen và thiếu sự
tin cậy. Giá em không nghi ngờ thì đâu đến nỗi phải mang trong đầu bao nhiêu
nghi vấn và tốn nhiều nước mắt tủi thân.
Em mở tủ lạnh, cất hộp bánh vào và lôi đồ nghề ra. Hôm nay em sẽ nấu cho
chồng cho con một nồi mì thật ngon. Em có dư thời gian sẽ chăm chút cho phần
trang trí trái cây thật đẹp.
Chiều nay chồng con về lại nhà, em sẽ dành cho anh một sự bất ngờ thích
thú. Ngày sinh nhật này có ý nghĩa lớn lao đối với em. Em sẽ dành cho chồng em
những gì lãng mạn nhất để chuộc lỗi lầm.
Đương nhiên em sẽ giấu kín như bưng chuyện ngày hôm qua, một ngày vô vị
nhất trong cuộc đời em. Tất cả điều tồi tệ xảy ra vì em đã quá ghen.
Nguyễn thị Thêm
Ừ , hãy dấu kín như bưng cái chuyện ghen của ngày hôm qua nhé ( dẫu là vì yêu quá .. ).
ReplyDeleteHãy trang điểm thật đẹp , cười thật tươi khi chiều nay ra cửa đón anh về .
Và , hãy nhớ tặng anh cái ví mới . Thay vào tấm hình của em năm trước là tấm hình chung của cả gia đình .
Đẹp và lãng mạn vô cùng ....