Ảnh: Shutterstock.
“Nước cuồn cuộn chảy 3.000 dặm, cũng chỉ cần múc một gáo để uống mà thôi”, đời người cũng như vậy…
Dưới gốc cây Bồ Đề, Đức Phật hỏi một người: “Trong mắt người phàm trần, con có tiền, có quyền thế, có một người vợ thương yêu hết mực, vì sao con vẫn không vui?”.
Người này đáp: “Nhiều thứ sao? Nhưng con vẫn còn thấy chưa đủ!”.
Đức Phật cười nói:
“Vậy hãy để ta kể cho con một câu chuyện…
Chuyện kể rằng, một khách lữ hành
băng qua sa mạc nắng như thiêu như đốt, cơn khát cháy bỏng khiến ông gục
ngã ngay giữa cuộc hành trình. Phật Tổ xót thương đã cho một hồ nước
xuất hiện trước mặt vị khách bộ hành, nhưng lạ thay người ấy không uống
lấy một giọt.
Phật Tổ thấy lạ, bèn hỏi nguyên
do. Vị khách bộ hành đáp: “Nước hồ nhiều thế này, còn bụng tôi lại bé
nhỏ như vậy, uống một ngụm làm sao hết được đây? Vậy thì thà không uống
còn hơn”.
Kể tới đây, Đức Phật nói với người đàn ông nọ: “Con
hãy nhớ rằng, trong cuộc đời sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp đến với con,
nhưng con chỉ cần nắm giữ một thứ trong đó thì đã có thể mãn nguyện.
Cũng giống như nước cuồn cuộn chảy 3.000 dặm thì con chỉ cần một gáo là
đủ uống rồi”.
Sinh mệnh là có duyên, cũng là có
phận. Đôi khi có những điều chúng ta dành cả đời truy cầu vẫn không đạt
được; nhưng ngược lại, có những thời khắc bừng sáng mà ta không ngờ tới
lại đến một cách thong dong đạm bạc.
Hành trình của từng giọt nước đều rất
chậm chạp và gian nan, mỗi người chỉ có thể bắt tay vào giải quyết một
mục tiêu hữu hạn mà thôi.
Lại có câu chuyện như thế này: Ông chủ
của trang viên nọ là người rất giàu có. Ông hiểu rằng hành thiện sẽ
tích đức, vì vậy suốt nhiều chục năm liền ông đều bố thí cho người
nghèo, giúp đỡ những người khó khăn hoạn nạn, có thể nói ông là một mẫu
hình của người tốt.
Vào một năm nọ nước lũ dâng cao, toàn
bộ thôn trang bị nhấn chìm trong biển nước. Ông chủ giàu có may mắn leo
kịp lên nóc nhà, nhưng nước lũ vẫn ngày một dâng lên.
Đúng vào lúc lòng ông đang nóng như lửa đốt thì có người chèo thuyền tới, nói với ông rằng: “Người đại thiện kia, hãy mau mau lên thuyền, tôi sẽ đưa ông tới nơi an toàn”.
Người giàu có đáp rằng: “Mấy chục
năm nay ta luôn làm theo ý chỉ của Thượng Đế, lấy việc giúp người làm
niềm vui, hành thiện tích đức. Tấm lòng thành của ta nhất định sẽ cảm
động tới Thượng Đế, cho nên Ngài sẽ tới cứu ta. Ông cứ yên tâm mà đi
đi!”
Thế là, người ấy chèo thuyền rời đi.
Lũ lại dâng lên cao hơn, điên cuồng ào
lên những xoáy nước lớn. Ông chủ giàu có ôm chặt lấy ống khói trên nóc
nhà khóc thét lên: “Thượng Đế ơi, tín đồ trung thành của Ngài đang ở
trong cảnh nước sôi lửa bỏng, sao Ngài không hiện thân cứu con? Lẽ nào
Ngài không nhìn thấy hay sao?”
Lúc này, trên không trung vang lên tiếng động lớn, một chiếc trực thăng bay tới. Phi hành viên nói với người giàu có rằng: “Người
đại thiện kia, chúng tôi sẽ thả dây treo xuống, ông hãy buộc chặt vào
người nhé. Chúng tôi sẽ đưa ông tới một nơi an toàn”.
Người giàu có vẫn cố chấp nói rằng: “Không, không”. Rồi ông kể lại uy đức của ông trong suốt cả cuộc đời mình. Thế là chiếc trực thăng lại rời đi.
Cứ như vậy, ông chủ giàu có khước từ
những lời mời giúp đỡ hết lần này lần khác như thế, cuối cùng, một con
sóng lớn ập đến, ông đã bị cuốn trôi theo dòng nước…
Sau khi lên thiên đường, ông chủ giàu có được gặp Thượng Đế. Ông oán trách nói rằng: “Mấy
chục năm qua, con vẫn luôn làm theo ý chỉ của Ngài. Thế mà khi con gặp
nguy hiểm, sao Ngài lại không tới cứu con? Xem ra con đã tin nhầm Ngài
rồi!”.
Thượng Đế chỉ nhìn ông, rồi nói:
“Vì để cứu con, ta đã cử riêng một chiếc thuyền và một chiếc trực thăng
tới, nhưng con đều bỏ lỡ cơ hội ấy. Con còn muốn được cứu thế nào
đây?”.
Lúc này, ông chủ giàu có ngỡ ngàng tiếc nuối, nhưng hối hận thì đã muộn rồi.
Quả đúng là, trên sân khấu cuộc đời, cho dù bạn đóng vai chính hay
vai phụ, cho dù bạn lộng lẫy bước lên sàn diễn hay phờ phạc khi rời khỏi
vũ đài, thì tất cả hỷ, nộ, ai, lạc, tất cả mọi buồn vui phiền muộn đều
là tự bản thân mình mà ra.
Dù là người giàu có hay nghèo khó, cao quý hay hèn mọn, thì những gì
mà Thượng Đế ban cho mỗi người đều công bằng như nhau. Những gì chúng ta
có trong đời tưởng như rất ngẫu nhiên, rất bình dị, nhưng kỳ thực đều
là món quà mà Thượng Đế ban tặng. Vấn đề là, bạn có nhận ra điều đó hay
không?!
Kỳ thực, chúng ta không cần quá nhiều để có thể hạnh phúc. Dẫu vinh
hoa và phú quý hơn nữa, thì cuối cùng chúng cũng chỉ là chiếc váy cưới
tô điểm cho người khác. Khi chúng ta thực sự tỉnh ngộ về những điều mình
đạt được, thì sau biết bao lo toan, mệt mỏi và tranh giành, ta mới phát
hiện ra rằng… năm tháng tươi đẹp đã tuột khỏi tầm tay…
“Nước chảy 3.000 dặm cũng chỉ cần một gáo để uống”. Trong cả
cuộc đời, có thể chúng ta sẽ gặp được rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng chỉ
cần chuyên tâm nắm vững một thứ là đủ rồi. Cuộc sống là những chuỗi
ngày nối đuôi nhau, con đường phải bước từng bước một, công việc cũng
phải làm từng việc một.
Cao ốc ngàn gian, đêm cũng chỉ ngủ
trên chiếc giường không quá hai mét; thức ăn vạn món, ngày ăn cũng không
quá ba bữa. Con nước lớn dẫu dâng trào cuồn cuộn, bạn không thể lấy hết
được, cũng không thể dùng hết được, bởi điều thực sự thuộc về bạn chỉ
là một gáo nước mà thôi.
Bởi vậy, hạnh phúc của đời người không
ở niềm vui về vật chất, mà ở chỗ biết đủ, biết dừng, vứt bỏ cám dỗ của
dục vọng để gìn giữ một cuộc sống bình an nhất.
Theo Sound Of Hope
Minh Nguyệt biên dịch
dkn.tv
chuyện nhảm, may ra có đứa con nít tin!
ReplyDelete