Cứ vài ngày một lần thì tôi đến giao đồ (may gia công)… để nhận
tiền công và nhận hàng mới…
Hôm đó… tôi cũng như thường lệ… nhưng khi trả tiền cho tôi thì bà chủ (tôi
hay gọi là thím Tư) báo cho tôi biết là thím sẽ nghỉ khoảng nửa tháng… không
giao nhận hàng nữa vì nhà có việc.
Mấy ngày sau… nhà thím ấy có việc thật… đó là… thím đi “cưới vợ cho ba” của
thím ấy!!!
Một cái đám cưới… với không biết bao nhiêu là lời bàn tán… dè bỉu… chê bai…
vì chú rể đã 75 và cô dâu cũng sáu mấy…; mặc dù lễ cuới cũng diễn ra đủ lễ như
thường: nghĩa là cũng có đãi khách, có hoa, có nữ trang cho cô dâu: cũng vòng
tay, vòng cổ, nhẫn vàng, hoa tai như ai…
Sau thời gian nghỉ thì mọi việc lại trở lại như cũ. Hôm đến nhận hàng… tôi mạo
muội hỏi thím :
– Thím ơi… ông già thế… mà thím còn cưới vợ cho ông chi nữa zậy ?
Thím cười cười:
– Già không biết ăn cơm hả mày…
Tôi cố lì:– Nhưng ông lớn tuổi rồi… sức khỏe còn đâu… mà…
– Mày nghĩ gì zậy… ông già… mới cần vợ đó mày ơi…
Tôi… ngạc nhiên… rồi hỏi tiếp:
– Hả… già mà còn cần vợ… rồi sao mà thím cho chi nhiều nữ trang zậy… còn hơn
cả con gái đi lấy chồng nữa…
Thím nghiêm giọng và trả lời tôi:
– Mày ngu lắm con ạ… nhiều cái gì… bây nhiêu đó mà nhiều…(1 cây vàng)… bây
nhiêu không đủ tao mướn ô sin chăm ông một năm nữa… mà giờ này…ông được chăm
lo tử tế… có người tắm rửa… có người ngủ chung lúc đêm hôm… mấy việc này…
thím đâu thể nào làm được… hơn nữa miếng ăn…thuốc thang đầy đủ…vv và vv… chỉ
tốn có bấy nhiêu… mà ông… có người chăm lo… cho tới chết… còn có người cúng
thất tuần… mà mày nói nhiều à…tao là tao sợ bà ấy không chịu a… khi mà bà ấy
chịu tao mừng… hơn trúng số nữa đó mày…
Nghe thím nói xong… tôi chết lặng!!!
Thật là một sự tính toán… quá siêu… quá đỉnh…cả về kinh tế lẫn tình người!!!
Thường là những đứa con (đa số)… có cha… (mẹ) góa bụa… mà muốn đi bước nữa…
thì phải xin phép những đứa con… phải chia của cải… (mặc dù của đó là do mình
làm ra…)
Những đứa con… chỉ nghĩ đến tài sản… và chỉ nghĩ đến hạnh phúc của riêng
mình… nếu chồng (vợ) của họ… vì một lý do nào đó… mà không còn…bên họ thì họ
sẽ đi kiếm đi tìm… nhưng cha hoặc mẹ của họ thì không được phép.
Những đứa con… không bao giờ nghĩ đến sự quạnh quẽ… mong ước được yêu thương…
được sẻ chia…của cha mẹ họ – những người già
Ôi! người già… người đã từng bỏ cả thanh xuân của mình để lo cho những đứa
con !!
Ôi… thế sự !
Ngay cả tôi… cũng vậy thôi !!!
Sau khi nghe thím Tư nói chuyên… tôi mới vỡ lẽ ra mới thấy được sự đời là như
thế nào… và sự thấu hiểu của thím ấy đối với nhu cầu của người già… của một
người đàn ông già, mà con cái dẫu có giỏi giang hay giàu có cũng khó lòng mà
thực hiện được… cũng như sự tính toán có một không hai của thím ấy…
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment