Lời
người viết: Trong cuộc sống rối ren, xô bồ, có những
sự thật rất trần trụi. Xã hội ngày xưa người ta chỉ thấy Saigon xa hoa, nhưng
xã hội ngày nay, Saigon mới đúng nghĩa là Saigon muôn mặt.
********
Trời đã gần sáng, anh Dũng vẫn còn ngủ say, hơi thở đều đặn, dáng vẻ đáng yêu làm sao. Em thật là tiếc, đêm qua là một đêm thật mặn nồng của em và ảnh. Ảnh đã gieo vào lòng em một niềm lưu luyến khôn tả. Nhưng em làm sao thay đổi được, vì đến thời khắc này, em bắt buộc phải chia tay với ảnh rồi. Sáng sớm hôm nay công ty mỹ phẩm Natural General (em làm gương mặt đại diện của mặt hàng “kem dưỡng da khổ qua rừng”) sẽ tổ chức lễ ký kết hợp đồng đầu tư với ảnh, vì vậy anh quản lý không cho kéo dài thêm thời gian gần gũi ảnh. Sáu giờ là em phải rời khách sạn. Trời ơi, buồn ơi là buồn.
Từ hồi ở dưới quê,
đứa con gái mười bảy tuổi chân còn dính phèn, em được anh Phong (người quản lý)
khám phá, đưa em lên Saigon, trả tiền cho cơ sở thẩm mỹ sửa sang làn da khuôn mặt,
tô điểm các vòng trên thân thể, làm cho em đẹp thêm từ đầu tới chân, và huấn
luyện phong cách để em trở thành một người
mẫu chuyên nghiệp. Em bước chân vào làng người mẫu đến nay đã tròn ba năm. Anh Phong cũng đã từng “đi qua” đời em, nhưng sau đó em và ảnh
chỉ nói chuyện công việc, không hề nhắc gì về tình cảm. Như vậy cũng tiện, trong
quan hệ xã hội, em không có gì phải đắn đo.
Thời gian ba năm
qua, em theo anh Phong, cùng với các chị em khác, từng tham dự các show thời
trang, quảng cáo sản phẩm, và nhiều lần quan
hệ “trên mức tình cảm” với các “đối tác”, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời,
em thấy tim mình xao xuyến sau khi gần gũi với một người đàn ông. Em xao xuyến
không phải vì ảnh là Việt Kiều có nhiều vốn liếng đầu tư, cũng không phải vì ảnh
“đẹp lão”, mà vì ảnh biết nói những lời nói âu yếm với em, biết chiều chuộng em
lúc em và ảnh “tình tự”, những điều này trước đây mấy người kia không có. Nhưng
đặc biệt nhất là, với ảnh em đã hưởng được những giây phút cảm khoái tuyệt diệu
như đêm hôm qua.
Những điều “tế nhị”
đó con gái nào lại không mong muốn. Và lại còn số tiền phần trăm của hợp đồng sắp
ký kết, rồi tiền “tip” của anh Dũng nữa.
Những khoản đó em cũng thích, nhưng hôm nay em lại thích ảnh hơn cả tiền bạc mà
em sẽ có được. Em thích ảnh dữ lắm, giả như nếu ảnh chọn em làm bạn gái tại Việt
Nam, em chịu liền, dù em cũng dư biết ảnh đã có vợ ở bên Mỹ rồi, nhưng việc đó đâu
có hề chi. Nhiều lúc sống ra ngoài kỷ cương một chút mà người ta thấy cuộc đời
thêm ý nghĩa.
Em biết giờ này
anh Phong quản lý đang chờ em ở dưới sảnh khách sạn, nhưng măc kệ, em cố nằm nướng
ở đây thêm, ôm và nhìn anh Dũng ngủ. Em muốn kéo dài thêm những phút giây hạnh
phúc cuối cùng, vì sau này, em khó có thể gặp được một người tuyệt vời như ảnh.
Em vẫn đang hạnh
phúc với cảm giác của vòng tay ôm, thì chợt chuông điện thoại trên bàn reo vang.
Tiếng chuông làm anh Dũng giật mình tỉnh giấc. Choàng vội áo khoác, anh Dũng đứng
dậy, bước ra nghe điện thoại. Tiếng anh Phong trong máy nhắc anh Dũng giờ hẹn
ký hợp đồng.
Em cũng vội vả tắm
rửa thay quần áo. Khi kéo vali từ giã, em dừng chân, chạy đến ôm anh Dũng lần
cuối. Anh Dũng cũng quàng tay ôm em đáp lại và trao một danh thiếp có số điện
thoại của anh, kèm với một xấp tiền “ tip”
cho em là hai ngàn đô la Mỹ tiền mặt:
-Chào tạm biệt Diễm.
Hy vọng anh sẽ có cơ hội gặp lại em lần nữa.
-Dạ. Chắc chắn như
vậy. Cảm ơn anh. Hẹn anh ở buổi ký kết sáng nay.
Em đẩy cửa bước ra
khỏi phòng. Anh Phong đón em ở sảnh, ảnh có vẻ bớt lo lắng:
-Anh sợ Diễm “mê mẩn”
làm trễ giờ ký hợp đồng. Cũng may Diễm đã rời phòng sớm. Mình đi ăn sáng rồi đến
Công Ty bạn cho kịp giờ hẹn nha. Lát nữa trong buổi họp, Diễm phải nhớ những điều
anh đã sắp đặt: Diễm chính thức là “đại sứ”
của Công ty NG (tức là Natural General) trực tiếp ký hợp tác với nhà đầu tư
Tommy Dũng về dự án mặt hàng sản phẩm “kem
dưỡng da khổ qua rừng”. Mọi việc ăn nói Diễm đã nhớ hết chưa?
-Dạ. Em nhớ rồi.
Anh Phong, quản lý
của em, cũng chính là giám đốc của Công Ty “Phong Entertainment”, chuyên cung cấp
người mẫu quảng cáo cho các dòng sản phẩm săn sóc sắc đẹp, và chuyên tổ chức
các buổi trình diễn thời trang cho các nhà thiết kế trong nước cũng như quốc tế.
Anh Phong có “gốc” lớn, quen biết rộng. Công ty của anh nghiên cứu rất kỹ các
nhu cầu của từng “đối tác”, giải quyết công việc cũng rất “thoáng”, nên được các
giới đầu tư ưa chuộng.
Hiện tại anh Phong
đang “chăn dắt” (có thể gọi là vậy) hai
mươi mấy cô gái trẻ đẹp, sắc nước hương trời. Tất cả các cô đều xuất thân từ các
tỉnh miền Tây, được anh Phong đích thân tìm kiếm, chiêu dụ, đưa về Saigon. Bằng
các bước thay đổi, ảnh đã biến tất cả các cô thành những những người mẫu, làm việc cho công ty của ảnh.
Em có nghe chị em
to nhỏ với nhau, dường như chị em nào cũng giống như em, đều phải “qua tay” anh Phong trước khi trở thành
người mẫu. Nhưng điều đó đâu có sao, “hy sinh” một chút cũng không mất mát gì (trước
khi lên Sài Gòn, hầu hết chúng em có còn trinh nguyên gì đâu) miễn sao chúng em
được thoải mái kiếm tiền là được rồi. Đồng tiền tỉ của đại gia Việt, đô la xanh
của các anh Việt Kiều, và nhất là sự nồng nàn yêu mến của các anh đã vun đắp
cho niềm hạnh phúc bất tận của chúng em rồi. Em cũng rất cảm ơn nhà nước đã ưu
ái không soi mói, giúp cho nghề nghiệp của em ngày càng “thăng hoa”, vượt lên
“đỉnh cao” của “nghệ thuật” kiếm tiền bất chấp.
Văn phòng công ty
NG sáng nay có vài người tham dự lễ ký kết, một người đại diện ban giám đốc NG,
các anh kia thuộc bên anh Phong… Em cứ tưởng như các lần ký kết trước đây, chủ
đầu tư và đại diện NG sẽ thương lượng lâu lắm, nhưng em thật bất ngờ và thật
vui, sau khi em ký vô hợp đồng, anh Dũng cũng đặt bút ký liền, không cần xem lại
tài liệu giải trình hiệu quả kinh doanh. Có lẽ ảnh ký vì em, chứ không phải vì nhu
cầu đầu tư. Ký xong anh Dũng cười thật tươi, nắm tay em bước ra khỏi phòng họp
ngay lập tức, trước sự bất ngờ của bao nhiêu người.
Em cảm ơn anh Dũng
đã giúp em sớm hoàn tất thương vụ. Trời Saigon rất nóng bức, nhưng trên xe hơi của
anh Dũng không khí mát lạnh. Cùng ngồi ở băng ghế sau, em tựa đầu vào ngực anh
Dũng mà nghe hồn lâng lâng. Anh Phong nói em không được có “tình ý” với đối
tác. Nhưng dù sao thì em vẫn là con gái, trong cuộc đời, em bất ngờ gặp được
người vừa ý, bảo không có “tình ý” thì làm sao được.
Điện thoại của em reo
mấy lần. Em nhìn thấy số điện thoại của anh Phong nên em không bắt máy. Anh
Dũng ghì chặt em trong tay cho đến khi xe dừng lại ở một khách sạn.
Vì từ giữa khuya,
anh Phong đã gửi tin nhắn gọi em về gấp, nên sáng sớm em đã có mặt ở văn phòng công
ty. Không hiểu sao anh Phong không trách móc gì, còn đích thân chuẩn bị khẩu phần
ăn sáng cho em tương đối thịnh soạn. Ly cà phê đá toả mùi hương thơm ngát. Em
ăn uống ngon lành vì bụng còn đói và cũng vì đêm qua thức hơi khuya với anh
Dũng.
Sau khi giao tiền
hoa hồng hợp đồng đầu tư cho em, anh Phong tươi cười:
-Thứ hai tới là
sinh nhật của Diễm, đúng không? Diễm và tất cả các chị em trong công ty sẽ có mặt
ở Singapore ngay trong cuối tuần này, anh đã mua vé máy bay và sắp đặt lễ mừng
sinh nhật Diễm ở khu nghỉ dưỡng Shangri-La rồi.
Em hơi bất ngờ.
Sinh nhật ở Singapore thì cũng vui, nhưng em không đành đi, vì còn muốn gặp lại
anh Dũng thêm vài lần. Anh Dũng đang có chương trình làm việc ở Saigon đến ba
tháng. Em đã có cảm tình đặc biệt với anh Dũng rồi, sợ lúc em đi xa, anh Dũng
có bạn gái khác thì em làm sao?
-Sinh nhật không tổ
chức ở Saigon được sao anh?
-Không được. Công
ty mình kết hợp thực hiện hợp đồng biểu diễn thời trang ở bên đó trong tuần tới.
Sự kiện Singapore lần trước, anh Johnny Huỳnh người đứng tên tài trợ, cứ khen Diễm
đẹp hoài. Trong sự kiện lần này, anh ấy đòi gặp cho bằng được Diễm. Mình sang
Singapore chỉ một tuần thôi, còn phải về quay video quảng cáo cho công ty NG nữa.
Hồi nào đến giờ, lời
nói của anh Phong coi như là lệnh. Dù em có cố tình trốn lánh đầu này đầu kia,
nhưng cuối cùng cũng phải quay về làm theo ý muốn của ảnh. Lần này thì bắt buộc
em phải đi Singapore rồi. Nhưng không sao, vì chỉ đi một tuần thôi mà. Tuần sau
trở về saigon, em hy vọng sẽ được gặp anh Dũng nhiều lần nữa, bởi vì còn một số
chi tiết hợp đồng đầu tư của ảnh vẫn chưa thực hiện. Nghĩ vậy, nên em gật đầu.
Hai ngày sau, đoàn
của chúng em đã có mặt ở khách sạn cao cấp Shangri-La, cách trung tâm Singapore
chừng hai cây số. Em và các chị tranh thủ buổi chiều đi mua sắm, để buổi tối cùng
dự sinh nhật của em.
Từ trước, anh Phong đã yêu cầu khách sạn dành một phòng dùng cho tiệc sinh nhật, và đã trang trí sẵn thật đẹp mắt. Tối nay người ta bày ra nhiều thứ rượu, thức ăn được dọn sẵn dưới ánh đèn màu sắc lung linh và tiếng nhạc rộn ràng. Các chị em ai cũng diện thật đẹp và rất sexy. Em cũng diện. Tiệc diễn ra thật vui và ấm cúng. Tiếng nói cười và tiếng mời rượu “dzô dzô” rộn rã. Anh Phong đại diện cho mọi người tặng em món quà mừng sinh nhật em tròn 21 tuổi, đó là một chiếc nhẫn ngọc bích. Em chợt nghĩ đến anh Dũng, thoáng chút nhớ nhung. Ước gì có anh Dũng ở đây, chắc em sẽ nhận được một món quà ý nghĩa.
oOo
Tiệc đang nửa chừng, anh Phong bảo em đi theo ảnh. Các chị ngơ ngác. Em cũng đi theo dù không biết là đi đâu. Anh Phong dẫn em đến quầy bar nói là có người mời ăn tối. Trong quầy bar em gặp một người đàn ông đứng tuổi có để ria mép. Anh ấy gật đầu chào em, bắt tay anh Phong và hôn nhẹ má em rất lịch sự. Anh ấy nói chúc mừng sinh nhật em, rồi trao tặng em một bó hoa tươi tuyệt đẹp, và gọi rượu mời em và anh Phong.
Anh Phong giới thiệu
anh ấy là Johnny Huỳnh, người sẽ là tài trợ chính của buổi biểu diễn thời trang
lần thứ hai sắp tới. Anh Johnny có vẻ già dặn, không “đẹp lão” bằng anh Dũng,
nhưng bù lại, bề ngoài lịch lãm hơn. Anh Johnny hỏi em thích cocktail hay rượu
mạnh, em trả lời là chỉ cần loại Old Fashioned thường thôi anh. Ảnh gọi thêm vài món snack đặc
biệt cho em, rồi hỏi em về công việc và sở thích.
Tới đây, anh Phong
xin phép quay về để lo cho “bầy tiên nữ” và dặn em tiếp đãi anh Johnny ân cần.
Em ở lại, tiếp tục
uống với anh Johnny thêm vài ly. Trên sân khấu quán bar, ban nhạc đang chơi bài
“Bésame Mucho” thật tình tứ. Anh Johnny mời em ra sàn nhảy, em cũng muốn thử điệu
rumba mới học nên bước ra. Anh Johnny dìu em trong tiếng nhạc rất điệu nghệ,
nhưng lại ôm sát em rất là “mùi”. Ảnh nói nhỏ vào tai em, ảnh muốn được làm bạn
với em và khen em đẹp tuyệt trần. Em cười nói sao anh khéo nịnh quá vậy?
Khi quay về bàn,
anh Johnny vừa uống vừa rót thêm rượu cho em. Chỉ uống thêm hơn một ly, em bắt
đầu cảm thấy hoa mắt. Em gọi cho anh Phong, nhưng em không thể bấm số. Em nhờ
anh Johnny đưa em về. Em nghe tiếng anh Johnny nói, mơ mơ hồ hồ, dường như là,
thôi về phòng anh nghỉ một chốc tỉnh rượu sáng hãy về…
Và mọi chuyện đã
như anh Johnny sắp xếp. Em ở chung với ảnh đêm đó. Sáng hôm sau, khi thức dậy,
em đã nhìn thấy vali quần áo của em có sẵn ở đây rồi. Anh Johnny giữ em lại
thêm một đêm nữa. Cứ uống rượu và thức khuya với ảnh, em bắt đầu thấy hơi đuối
sức. Hôm sau khi được trở về phòng, em chưa kịp nghỉ ngơi, cũng chưa kịp mở bao thơ của anh
Johnny gửi “tip” cho em, em đã phải lập tức sửa soạn, trang điểm, thử quần áo,
cùng với các chị em tham gia hai đêm làm người mẫu trình diễn thời trang. Trình
diễn xong, ngày kế bay về Saigon ngay. Em mệt mõi khủng khiếp.
Khi trở lại Saigon,
em ngủ vùi suốt ngày trong phòng trọ. Sáng hôm sau, thức dậy em cảm thấy khoẻ
và tỉnh táo đôi chút. Không khí Saigon làm em dễ chịu hơn. Em chợt nhớ là khi về
lại Saigon phải gọi cho anh Dũng ngay. Em không biết tại sao lúc này em không
nghĩ đến ai cả, chỉ nghĩ đến anh Dũng, người đàn ông rất “ấn tượng”, đối với em
có nhiều vấn vương, còn những người khác chỉ có thể là “bình thuỷ tương ngộ” mà
thôi. Bốn chữ “bình thuỷ tương ngộ” là do em nghe anh Phong nói.
Em nhớ anh Dũng da
diết, nhớ như hồi nào còn ngây thơ em đã từng nhớ đến người tình.
Em lục lại danh
thiếp, tìm số điện thoại để gọi cho anh Dũng. Chuông reo nhưng chắc ảnh bận,
không bắt máy. Em cảm thấy đói, đi ra khuôn bếp, trong lúc em đang loay hoay
làm thức ăn thì nghe chuông điện thoại reo. Em mừng rỡ, nghĩ là anh Dũng gọi,
nhưng trong điện thoại lại là tiếng của anh Phong:
-Diễm ra ngay văn
phòng công ty gặp anh, công việc có chút thay đổi.
Em hồi hộp lái xe máy
đến thẳng gặp anh Phong. Anh Phong nói ngay:
-Đây là phần tiền
công và hoa hồng của hai đêm trình diễn thời trang ở Singapore. Diễm có thể nghỉ
ngơi thoải mái trong hai tuần, về quê thăm nhà hay đi thăm bạn đâu đó tùy
thích. Đầu tháng tới Diễm cùng với các chị sẽ đi dự sự kiện thời trang ở Milan,
Âu Châu, còn trong tháng này Diễm không có lịch.
-Chắc là anh quên đầu
tuần sau em đã có lịch quay quảng cáo cho “kem dưỡng da khổ qua rừng” của công
ty NG rồi.
-Diễm không cần
quay cho “kem dưỡng da khổ qua rừng” nữa, đầu tuần sau em Thu Sương sẽ thay cho
Diễm quay cái quảng cáo đó. Diễm đừng lo, Diễm vẫn đứng tên hợp đồng đầu tư của
anh Tommy, nhưng gương mặt đại diện cho mặt hàng này, bây giờ là Thu Sương chứ
không phải là Diễm nữa. Đích thân anh Tommy Dũng muốn thay đổi như vậy.
-Anh Dũng muốn
thay đổi sao? Có lẽ nào như vậy?
Em thầm nghĩ dường
như có điều gì đó không đúng. Tuần trước anh Dũng rất ân cần với em mà, lẽ nào bây
giờ ảnh lại thay đổi. Hay là có chuyện gì? Trong đầu em, thực hư lẫn lộn. Sự việc
anh Phong vừa nói là sự thật sao? Em cũng vừa chợt nhận ra là em đã thầm thương
anh Dũng mất rồi. Video phim quảng cáo sản phẩm của ảnh, trong đó phải có hình ảnh
của em chứ, không thể nào dành phần cho người khác. Em nghe nghèn nghẹn trong cổ
họng. Chuyện này phải đi gặp anh Dũng ngay mới được. Phải đi gặp ngay thôi.
Em đẩy cửa văn
phòng bước ra ngoài. Vừa lúc ấy, em nhìn thấy chiếc xe hơi của anh Dũng trờ tới
đậu lại bên kia đường, và anh Dũng bước ra khỏi xe. Mừng quá em đâm đầu chạy
sang như người mất hồn, khi em chạy gần tới chỗ anh Dũng, thì em phải dừng lại,
vì không biết từ đâu Thu Sương đã xuất hiện. Em chỉ kịp nhìn thấy hai người ôm
nhau hôn vội vã, rồi cùng bước vào xe và tài xế cho xe khởi hành.
Em đứng lặng người, nhìn theo bóng xe khuất dần, hai hàng nước mắt thấm ướt cổ áo.
TỪ SƠN
(Tháng 10/2020)
No comments:
Post a Comment