Tôi được phái đi công tác trong chiến dịch OIR, Operation Inherent Resolve, ở Tây Bắc Iraq, đúng vào những tháng Hè nóng oi bức như đổ lửa. Những cơn mưa ở đây không bao giờ xảy ra vào mùa Hè, chỉ vài cơn mưa rào vào mùa Đông, nên không khí như đặc quánh lại, nóng nung người và bụi tung trời. Vì nóng và đổ mồ hôi, người dân ở đây ai cũng phải uống nước nhiều, dù làm việc trong căn phòng máy lạnh hay ngoài trời, đều phải uống nước thật nhiều trên mức bình thường, nếu không, cơ thể sẽ mất nước và không chịu hoạt động nữa, căn bệnh mất nước có thể giết chết bạn một cách dễ dàng mà bạn không ngờ đến.
Bệnh mất nước là căn bệnh khi cơ thể bạn mất
đi chất lỏng nhiều hơn lượng chất lỏng mà bạn uống hoặc hấp thụ vào cơ thể. Mất
nước có 3 trường hợp: Nhẹ, hơi nặng, và rất nặng. Căn bệnh này có thể gây tử
vong khiến các cơ quan trong cơ thể bạn không còn hoạt động hữu hiệu để duy trì
sự sống. Khi thiếu nước, máu bạn sẽ đậm đặc hơn làm cho tim bơm máu khó khăn
hơn, ảnh hưởng đến thận và tất cả cơ quan khác trong cơ thể. Bộ não trên đầu
cũng cần có nước, nếu thiếu, nó sẽ co lại và gây choáng váng, không suy nghĩ được
rõ ràng, áp huyết máu tụt nhanh và bạn có thể ngất xỉu. Nếu không kịp đưa vào bệnh
viện hoăc chữa trị kịp thời bạn có thể bị liệt hoặc tử vong.
Tôi đến đây từ tháng 3 khi thời tiết đang
chuyển dần qua mùa Hè. Bước vào cuối tháng 6, nhiệt độ tăng dần, có ngày lên đến
49 C (120 F), cái nóng chạy lăn tăn trên đầu, trên mặt, trên lưng, tạo cảm giác
ngứa ngáy râm ran như những con chí đang gặm nhấm da thịt mình. Vừa mở cửa ra
khỏi phòng, cái nóng ập vào mặt như ai bưng nguyên chậu than hồng để trước mặt
mình, mồ hôi nhễ nhại, da mặt bỏng rát mỗi khi tôi bước ra ngoài đường phi đạo.
Cái nóng ở đây lạ lắm không như cái nóng khô ở nhà, tiểu bang Arizona, không
làm bạn đổ mồ hôi. Ở đây, Iraq, cũng là vùng sa mạc, nhưng cái nóng ẩm ướt, nhớp
nháp dính vào người; cộng thêm bụi mịt mờ thường xuyên xảy ra do bão cát. Một
ngày không tắm, không thể nào chịu nổi.
Khí hậu nóng là nguyên do chính làm cơ thể
bạn mất nước mau chóng mà bạn không thể ngờ cho đến khi có những dấu hiệu cảnh
báo từ cơ thể nhắc nhở bạn. Có người thông minh, tinh ý nhận ra ngay và có người
chậm chạp, lù đù như tôi, phải mất mấy ngày mới hay thì khá muộn màng. Lại còn
mấy cái phòng vệ sinh trong trại cũng góp phần làm trầm trọng thêm căn bệnh thiếu
nước. Bạn có thể hình dung ra phòng vệ sinh là những cái hộp sắt phơi nắng giữa
cái nóng như thiêu đốt giữa vùng đất bạc màu thỉnh thoảng những con chốt xoáy
nhỏ thổi gió cuốn tung lên toàn bụi mù. Bồn chứa nước không phải là bồn chứa
bình thường mà là những bọc nước bằng vải bố dày được đặt sát ngay bên nhà vệ
sinh, cũng phơi mình dưới cơn nóng kinh hồn của mùa Hè vùng bão lửa.
Bước vào phòng vệ sinh, âm thanh máy lạnh
chạy rào rào giúp căn phòng dễ chịu phần nào, nếu không có nó, chắc không ai
dám bước vào cái “hộp sắt” đang hấp thu cái nóng giữa sa mạc. Mở vòi nước rửa
tay mà tôi tưởng như đang mở vòi nước nóng ở nhà. Nó nóng đến độ không dám rửa
tay lâu vì sợ phỏng tay. Một bữa, sau khi đi ra ngoài về, tôi muốn xối qua tí
nước lên đầu cho mát và đỡ nhớp nháp, mở vòi nước, đưa tay vào, tôi vội rụt tay
lại và bước ngay ra ngoài, không dám xối nữa vì nước nóng như vừa được đun nấu
xong. Nói để bạn thấy rõ vì sao tôi bị bệnh mất nước từ từ mà không hay.
Thêm một yếu tố quan trọng nữa khiến cơ thể tôi mất nước rất chậm mà tôi không hay: Công việc tôi làm 12 tiếng một ngày, hầu hết ngồi trong phòng đèn mờ, máy lạnh chạy hết công xuất luôn được giữ ở 18 C (64 F). Ngồi lâu bị lạnh nên tôi luôn đem theo áo khoác mỏng, và vì lạnh, tôi không cảm thấy khát nên ít uống nước. Thỉnh thoảng cũng bước ra ngoài phi đạo khi có việc cần, lúc đó đem theo chai nước làm vài ngụm cho đỡ khô cổ và đỡ nóng. Cứ tháng này qua tháng nọ, cơ thể tôi cạn nước mỗi ngày mà mình không biết cho đến khi nó báo động bằng những triệu chứng như sau.
Mấy hôm nay tôi chợt thấy cơ thể mình đổi
khác, đầu óc cứ lâng lâng, không tập trung được, bước chân cứ nhẹ đi và chông
chênh như đang bước trên một con tàu bập bềnh, trôi nổi trên sóng nước. Ngồi
làm việc tại văn phòng với máy lạnh chạy rè rè, cơn choáng váng khiến buồn ngủ ập
đến gây mệt mỏi dù tối hôm trước đã ngủ hơn 8 tiếng. Triệu chứng kéo dài như thế
qua ngày thứ 3 vẫn không giảm.
Tối hôm đó về lại phòng ngủ, tôi mở phone
coi Youtube một chút theo thói quen cho mỏi mắt để dễ ngủ. Đột nhiên tôi thấy
như có một vệt đen thoáng qua che mắt. Tôi dụi mắt, nhắm lại một vài giây, mở mắt
ra tôi thấy căn phòng xoay tròn, đầu nặng trĩu, một cảm giác buồn nôn khiến ánh
sáng đèn phòng như tối sầm lại. Mồ hôi lạnh toát ra ướt cả áo thun và hơi thở dồn
dập. Tôi tự nhủ không khéo bị stroke thì nguy to.
Nằm nghiêng qua bên trái, nhắm mắt lại
không biết bao lâu thì tôi ngồi dậy được, bước xuống tắt đèn. Căn phòng chìm
vào bóng tối mà mắt tôi vẫn mở thao láo, không cách nào ngủ được. Cả đêm hôm
đó, tôi nửa tỉnh nửa mơ, chập chờn không biết đâu là thực đâu là mơ. Tôi cố gắng
ngồi dậy, với tay lấy hộp Tylenol 500mg, bỏ hai viên vào miệng và uống thật nhiều
nước, hy vọng thuốc sẽ làm loãng máu để trái tim có thể bơm máu lên não, may ra
sẽ hết nhức đầu.
Ngày hôm sau thức giấc, đầu không còn nặng
nhưng cảm giác như say sóng vẫn còn. Đến văn phòng, mở laptop coi lại hồ sơ sức
khỏe trước khi đi công tác đầu tháng 3. Tôi lướt qua những chỉ số về sức khỏe
và tất cả con số khác thì thấy không có gì trầm trọng trừ Cholesterol và Triglycerides
hơi cao nhưng bác sĩ có phê một câu “OK for deployment”. Xét lại việc ăn uống,
tôi biết tôi vốn không thích kiêng cữ gì, cứ ăn uống thoải mái. Cà phê thì vẩn
cho 3 hộp cream nhỏ trong 1 ly, ngày uống 2 lần. Không lẽ vì kiểu ăn uống như vậy
mà máu bị mỡ chặn không lưu thông lên đến não? Tôi quyết định không ăn ngày đó
và uống cà phê đen không đường coi có đỡ chút nào không. Cả ngày hôm đó đầu óc
vẫn quay quay nhè nhẹ.
Tối trở về phòng ngủ, nằm xuống là cái đầu
lại quay mòng mòng. Sợ quá, tôi ngồi dậy thì đỡ. Thử nằm xuống, đầu tôi như một
trái cầu thủy tinh tròn đựng thủy ngân, cứ nghiêng qua bên nào là bên đó nặng
chịch một bên. Tôi phải quỳ lên và gục đầu xuống phía trước như đang lạy trước
bàn thờ và giữ im tư thế đó thật lâu thì thấy đỡ. Đêm hôm đó trở thành đêm dài
nhất trong cuộc đời vì tôi cứ phải thay đổi tư thế liên tục. Mồ hôi tiếp tục
tuôn lạnh ướt trán và lưng, cơ thể bần thần, xốn xang, khó chịu, mắt mờ đi.
Giữa đêm đen thinh lặng, tôi cố thở đều, bình
tĩnh lại để đánh giá tình hình sức khỏe mình coi có thể nguy đến tính mạng hay
không. Ở đây là một phi trường dã chiến nên không có bệnh viện với phương tiện
đầy đủ trong trường hợp cấp cứu. Tôi chợt nhớ lại triêu chứng hiện nay rất giống
với lần tôi đã bị mất nước ở tiểu bang nhà Arizona, cách đây 20 năm. Đó là ngày
lễ Độc Lập được nghỉ việc lâu, tôi mua vật liệu về làm căn nhà trên cây (Tree
house) cho 2 đứa con. Khí hậu sa mạc tháng 7 rất oi bức. Tôi cố hoàn thành cho
xong công việc nên tôi làm cả 3 ngày ngoài trời, uống nước ít, cứ tu ừng ực
Coke và Pepsi mỗi khi khát nước. Tôi mất nước trầm trọng mà không hay.
Sau 4 ngày nghỉ, tôi trở lại làm việc. Khi tôi bước chân lên bậc thang của chiếc phi cơ Global Express, tôi có cảm giác chông chênh. Tiếp tục bước cho hết mấy bậc thang, bước vào bên trong, tôi lại thấy choáng váng như chiếc phi cơ đang chao đảo. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành êm ái và tự nhiên buồn nôn. Tôi nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cũng không giúp được gì. Cơn buồn nôn lại đến, tôi nuốt ngược trở vô, cổ họng chua lè. Đứng lên, tôi xính vính muốn té. Tôi biết tôi bệnh nặng mà vẫn chưa biết tại sao. Tôi cố đi bộ ghé qua phòng ông xếp, xin phép về nhà. Ông hỏi có cần ai đưa về không vì thấy sắc mặt tôi xanh lè. Tôi lắc đầu.
Đi bộ ra bãi đậu xe mà như đi trong mơ. Tôi
lái như bay, chắc cỡ 90 dặm một giờ trên xa lộ để mau về đến nhà. Bước vào cửa,
tôi lao vào phòng vệ sinh nôn mửa thốc tháo tới mật xanh. Bụng chợt đau quặn
lên, sôi sùng sục và tháo dạ ào ào. Nhớ đến câu “trên thốc dưới tháo”, tôi biết
rằng tôi bệnh nặng lắm. Bước ra ngoài, tôi nói vợ tôi kêu 911, rồi tôi nằm lăn
ra sàn nhà, chập chờn mê đi, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo nghe được tiếng xe cứu
thương và tiếng người lao xao đưa cáng tôi lên xe .
Việc đầu tiên tôi nhớ và nghe được bác sĩ
nói loáng thoáng “Heat stroke” và “dehydration”. Rồi kim truyền nước biển đâm
vào cánh tay, tôi bập bềnh trôi vào vùng lãng đãng, đầu óc mụ mị, chìm vào cơn
buồn ngủ nặng nề. Khi tỉnh dậy, thấy vợ con ngồi kế bên, mới hay mình còn sống,
đang được tiếp tục truyền nước biển và đang nằm trong bệnh viện. Hôm sau tôi được
cho về với lời khuyên “nhớ uống nước nhiều vào”. Vậy mà tôi vẫn chưa học khôn
được chút nào sau 20 năm cho đến hôm nay. Tôi biết tôi sẽ phải làm gì vào sáng
mai.
Hôm sau, khi đi làm, tôi lội bộ qua trạm xá và xin được khám và cho hay có lẽ tôi bị mất nước. Anh lính “medic” trẻ khám, đo huyết áp thì mọi thứ đều bình thường. Anh hỏi tôi diễn tả cảm giác đau đầu, xây xẩm ra sao, nghe xong anh hỏi tôi uống nước bao nhiêu chai một ngày. Tôi trả lời 3, 4 chai (16oz). Anh lắc đầu nói không đủ, ít nhất cũng gấp đôi hay hơn, nếu không cơ thể thiếu nước sẽ bị “shock” gây nguy hiểm. Anh coi mạch và nói các động mạch trên tay chìm là dấu hiệu thiếu nước. Anh pha cho tôi một dung dịch bột có nhiều electrolyte và pedialyte để uống. Tôi phải nằm lại một giờ để được truyền nước biển (intravenous fluids hay IV). Trong nước truyền gồm có nước, đường, muối và các chất dinh dưỡng sẽ đi thẳng vào mạch máu nhanh hơn để thay thế lượng chất lỏng đã mất.
Trong khi nằm truyền nước biển, anh lính trẻ
vui tính giải thích những dấu hiệu làm thế nào nhận ra mình thiếu nước, làm sao
để lấy lại nước một cách nhanh chóng, và cách điều trị và ngăn ngừa để không bị
mất nước. Trái tim là một bắp thịt, nó làm một công việc quan trong nhất là bơm
máu đi nuôi tất cả các cơ quan, ngõ ngách trong cơ thể mình. Dưỡng chất
Electrolyte hoạt động như là một giòng điện thông thương và điều hòa nhịp đập của
trái tim, thiếu nó, trái tim làm việc kém hiệu quả, có thể gây ra trụy tim, chết
người. Vì vậy, uống nước đủ là tuyệt đối quan trọng trong thời tiết nóng nực và
khắc nghiệt.
Mayo Clinic khuyên chúng ta nên uống nước đủ:
Phụ nữ nên uống đủ 92 fluid onces hay 2.7 lít (11.5 cups), đàn ông 124 oz hay
3.7 lít (15.5 cups) một ngày. Vận động viên hay những người phải làm việc ngoài
trời nắng nên uống nhiều hơn dù không cảm thấy khát. Nếu đã bị mất nước khá nặng
chưa đến mức vào bệnh viện, bạn có thể tự chữa ở nhà với công thức 1 lít nước,
½ muỗng canh (teaspoon) muối, 6 muỗng canh đường và lắc đều lên xong kiếm chỗ
thoáng mát, có máy lạnh càng tốt, từ từ uống và nghỉ ngơi.
Muốn lấy lại nước mau chóng khi không có phương tiện truyền IV như ở bệnh viện, trạm xá, bạn có thể làm công thức như trên tại nhà và uống kèm thêm các loại nước uống thể thao đóng chai như Gatorade, DripDrop, Cerasport có pha các dưỡng chất sau đây: Electrolyte, Pedialyte, Sodium, Potassium, và Coconut water tức nước dừa, và trên hết vẫn là NƯỚC. Tôi vừa thoát nạn lần nữa, đang mỗi ngày có cảm giác khá hơn, mất hơn 5 ngày, không còn bị nhức đầu xây xẩm và học được bài học thứ 2 về cách uống nước.
NƯỚC từ trời rơi xuống đổ đầy sông hồ, ao đầm.
NƯỚC từ những mạch ngầm dưới đất tuôn chảy chan hòa nuôi sống nhân loại. NƯỚC
là nguồn sống không thể thiếu trong cơ thể con người và cũng là vật chất tuy rẻ
như bèo, thua xa vàng ngọc, kim cương mà con người đang tận hưởng nhưng không hề
biết mang ơn NƯỚC. Trải qua kinh nghiệm mất nước lần này, tôi xin nhắc nhở mọi
người nên uống nước thật nhiều và mỗi lần uống, hãy tận hưởng NƯỚC như một món
quà Mẹ thiên nhiên ban tặng để giữ gìn sức khỏe bản thân và thêm ý thức, trân
trọng về nguồn NƯỚC.
Tháng 7, 2021. Lễ Độc Lập. Viết tại Al
Asad, Iraq.
Nguyễn Văn Tới
Điếc không sợ súng nhưng biết thì phải phòng ngừa.
ReplyDeleteCám ơn tác gỉa bài viết rất thực tiễn, hữu ích cho sức khỏe của mọi người. Vấn đề thiếu nước thật đáng sợ mà ít ai để ý phải uống bao nhiêu.
Chúc sức khỏe Brandon.
Thân mến
TK
Cám ơn chị NPN chuyển thêm môt bài viết đặc biệt nữa của tác giả Nghuyễn Văn Tới, cho người đoc thêm kinh nghiệm cuôc sống, sức khỏe ạ.
ReplyDeleteKính sức khỏe chị NPN , tác giả Nguyễn Văn Tới ạ.
Hồng Thúy