Máy bay đang trên không phận Sàigòn. Tôi hồi hộp nhìn xuống, thấy nôn nao một tâm trạng khó tả. Nó giống như đứa con xa nhà mong gặp lại người mẹ hiền sau bao năm xa cách. Sau hơn 15 năm xa cách, tất cả quá khứ lại hiện về. Từng ngôi nhà, con đường, với biết bao kỷ niệm của quê hương mà tôi luôn ấp ủ. Máy bay đáp xuống đường băng. Nước mắt tự nhiên dâng trào khiến tôi phải cúi xuống, sợ người chung quanh thấy.
Đã tới! Xong thủ tục
tại cửa khẩu, tôi chất đầy hành lý lên chiếc xe, đẩy ra cửa. Một cơn nóng ùa
vào người. Đó, cái nắng nóng của mùa hè vùng nhiệt đới. Đang muốn nhớ tuổi ấu
thơ tung tăng trên sân trường, đá banh với đám bạn cùng lứa thì chợt nghe tiếng
gọi: Cấn ơi! Cấn ơi! Tôi đẩy xe bước tới. Rồi nhận ra những khuôn mặt quen
thuộc ngày nào. Anh, em, cháu, bạn, họ hàng. Họ vây quanh chúc mừng... Mọi
người ai cũng nói, trông tôi trẻ hơn là họ tưởng. Anh Đạo, bạn tôi, còn đùa: “Mày
phong độ thế này về đây coi chừng gái nó làm thịt mất!” Và mọi người cười rộ.
Lên xe, tiếng cười nói
vui vẻ của mọi người nói về tôi vẫn không ngớt. Xe chạy. Những con đường quen
cũ nay trở thành xa lạ! Tôi phải cố moi trong trí những hình ảnh ngày xưa để so
sánh sự thay đổi. Chiếc xe cứ đi san sát với những chiếc xe hai bánh khiến tôi
có cảm giác như sắp sửa đụng nhau, phải gồng cứng cả người như sẵn sàng chờ
đợi. Xe tới khu Hàng Xanh cũ. Đang cảnh kẹt xe. Con đường mới khác xưa nhiều
quá. Tôi vừa nhìn vừa nhớ cảnh 17 năm trước. A, ven đường này là quán cơm gà,
sườn nướng ngày nào....
Trên đường về từ Sài
Gòn tới Biên Hòa. Mùi thịt nướng thơm ngào ngạt bay ra từ một quán ăn, nó như
mời gọi tôi dừng lại mà thưởng thức.
Bụng đói chẳng nghĩ
ngợi, tôi lái chiếc xe Dream ghé vào một quán cơm đang nướng thịt thơm phức.
Tôi gọi cho mình một đĩa cơm gà nướng đặc biệt... Lấy khăn lau mặt, nhấp ly
nước trà đá cho đỡ khát, Đĩa cơm được bưng lên! Ái chà chà! Ôi sao mà hấp dẫn
thế này! Gà nướng vàng ươm, cháy dòn xém cạnh, được đặt nằm trên một đĩa cơm
tấm có điểm mỡ hành với vài miếng tóp mỡ, bên cạnh vài cọng rau sà lách, với
một ít đồ chua, chén nước mắm chấm đã được pha chế, ớt nổi đỏ trên mặt, nhìn
hấp dẫn quá chừng chừng!
Dao nĩa sẵn sàng, tôi
đang định cắt miếng thịt thưởng thức trước, nhưng chợt khựng lại! Móc bóp, rồi
vội sờ vào các túi quần. Tôi vừa nhớ ra là túi mình không chắc còn đủ để trả
cho đĩa cơm gà nướng!Đúng vậy. Chỉ còn đúng 500 đồng! Mà đĩa cơm gà, liếc coi
giá biểu đã là 2 ngàn rưởi (tiền Việt thời đó).
Vậy là đành đau đớn mà nhìn cái đùi gà, còn tay thì giả vờ ôm miệng, cứ xít xoa. Cuối cùng bà chủ đến bên tôi hỏi:
- Sao cậu không ăn?
- Tôi nhức răng quá! Nhìn miếng đùi gà ngon mà ăn không được! Thật là tiếc! Bà có
thể cảm phiền cho gửi lại miếng gà, tôi chỉ ăn cơm! Có được không thưa bà?
Bà chủ như hiểu ý! Vui
vẻ nhận lời. Tôi mừng quá hỏi luôn, thế cơm không bao nhiêu tiền thưa
bà? Tính cậu 500, tôi gật đầu móc túi lấy 500 đưa ngay cho bà ta, sợ tí nữa bà
lại đổi ý thì to chuyện.
... Đang nhớ đĩa cơm
tấm ngày xưa, chợt có tiếng ông tài xế quát lớn: “Tiên sư bố mày! Muốn chết
hả?”
Tôi giựt mình hỏi
chuyện gì thế. Mấy thằng lái xe hai bánh chạy ẩu! Tiếng ông tài xế trả lời.
Xe về tới gần nhà,
đoạn đường hơn 2km!Tất cả đã thay đổi, từ con đường, hàng quán, nhà cửa, con
người, cho đến phương tiện đi lại, xe hai bánh đâu mà nhiều thế này? Các bảng
hiệu mọc lên như nấm, tất cả làm tôi phải chú ý! Hình ảnh cũ mới chen lấn nhau.
Cái này mất! Cái kia còn! Tôi cứ bồi hồi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác!
Nhà cũ của mẹ tôi đây
rồi! Ôi sao mà bé nhỏ thế! Nhà vẫn hai gian ba lầu đúc mà mẹ tôi vất vả để xây
dựng nó. Biết bao kỷ niệm lại hiện về... Ngôi nhà cũng đã đựơc sửa sang nhưng
vẫn còn nét cũ. Một thời nó là niềm tự hào của anh em chúng tôi. Không hiểu sao
lúc đó nhìn nó đồ sộ thế! Bây gìờ sau hơn 15 năm trở về, trông nó lại bé nhỏ cả
bên trong lẫn bên ngoài…
Hôm sau, tiệc mừng
Việt kiều về nước đã sẵn sàng. Trước khi tiệc “khai mạc”, ông trưởng họ gặp
riêng tôi phỏng vấn sơ qua về nghề nghiệp chức danh ở bên Mỹ. Tôi thật thà nói
mình sửa chữa nhà cửa, và làm thợ mộc. Ông vội hỏi tôi, thế ông có cái thẻ ghi
tên nghề nghiệp không?
Ồ business card! Tôi
móc ra tấm thẻ đưa cho ông ta. Ông nhìn rồi nói:
- “Con sì trúc ti on”
là con gì thế?
- Construction, tức là
sửa chữa nhà cửa đấy!
Ông trưởng họ vẻ mặt
nghiêm trang nói:
- Vậy phải gọi là kiến
trúc sư!
Tôi bảo ông:
- Chỉ sửa nhà dạo
thôi! Kiến trúc sư cái quái gì.
- Không! Phải nói vậy,
để mọi người biết ông có “đẳng cấp!”
- Thôi! Thôi! Tôi
không cần!
Tôi nói nhưng ông
không để tâm.
Tôi được mọi người đón
tiếp long trọng tại một hội trường của nhà thờ họ. Tiếng vỗ tay cứ liên tục,
làm tôi bỗng chốc trở thành một nhân vật quan trọng. Mọi lời nói của tôi được
mọi người chú ý và nể phục.Hết người này đến người khác đặt câu hỏi về giáo
dục, đời sống, sức khoẻ. Tôi cứ thao thao bất tuyệt... Hết đề tài này đến đề
tài khác, bao nhiêu kiến thức nhờ nghe được từ đài phát thanh tiếng Việt hay
đọc báo ở bên Mỹ mà biết, lần lượt tuôn ra. Rồi cứ như múa kiếm vào chỗ không
người, tôi càng nói càng hăng... Mọi người trầm trồ kiến thức uyên bác của tôi.
Hết người này đến người khác nâng ly chúc mừng. Đang trong hơi men ngà ngà...
Ông trưởng nhà thờ họ đứng lên xin phép có đôi lời với tôi:
- Kính thưa ông Cấn,
nhà kiến trúc sư ở Mỹ. Hôm nay tôi xin thay mặt bà con trong họ có vài lời khẩn
cầu đến ông. Nhà thờ họ đang trong quá trình tu sửa còn
thiếu... Được biết ở bên Mỹ ông là một Việt Kiều thành đạt... có
tấm lòng quảng đại với quê hương…
Tôi nghe điệp khúc này
hơi quen quen! Đang chú ý nhớ coi nó ở cái đoạn nào trong mục vòi tiền mà tôi
đã đọc được ở đâu! Nhưng tôi không còn đủ tỉnh trí để xua đi những lời tâng
bốc, kính thưa!
Việt Kiều thành đạt!
Lúc tỉnh táo thì nghe nó sáo ngữ thật, nhưng hôm nay sừng sừng nghe nó hay hay
thêm một chút hãnh diện với bà con lối xóm. Nó khiến tôi tê liệt sự phản kháng,
và như chích thêm một luồng xung điện, làm tôi hăng máu hứa luôn, tôi sẽ ủng hộ
10 ngàn đô la! Tiếng vỗ tay reo hò hoan hô rồi chúc xôm tụ!
Có tiếng người nói.
Đúng là ông Cấn! Phải như thế! Ông ấy giàu quá mà!
Tôi như chợt nhớ ra
con số 10 nó có thêm chữ ngàn dollars... Nhưng “đã lỡ phóng lao thì phải theo
lao...” Tiếng cụng ly, lời tán dương, tôi cứ như đi trên mây nhưng con số 10
ngàn dollars cứ kéo ghì tôi xuống, nó khiến tôi muốn hụt hơi khi nghĩ đến ngày
trở lại Mỹ phải cày trợn mắt, điều quan trọng là không biết bà vợ nhà tôi phản
ứng thế nào khi tôi vung tiền mà chẳng cần suy nghĩ. Bên Mỹ con tôi đang cần
mua một chiếc xe đi học, đòi mấy tháng nay mà hai vợ chồng cứ khất lần…
Đang lo âu như sự hớ
miệng của mình! Một người ra vỗ vai tôi:
- Anh Cấn Xề!
Ai mà biết tên cúng
cơm của mình? Tôi nghe giọng nói quen quen, quay lại:
- Chào bà!
- Bà nào? Em đây! Thảo
đây! Thảo hồi bé anh cứ đòi cưới em!
Tôi ngớ người, nhưng
khi nhắc đến chuyện đòi cưới tôi như sực nhớ ra! Á, Thảo Hồng. Cứ tưởng bà cụ
nào?
- Cha quỷ lão Cấn Xề!
Nhận ra người yêu cũ,
tôi thấy hỡi ôi! Con người ta sao mà thời gian làm phai bạc đi nhanh thế này!
Trông người yêu đã thành một bà già, tôi cảm thấy xót xa khi nhớ lại hồi còn bé
12,13 tuổi, hai đứa ở sát nhà nhau nên rất thân, nàng cứ hồn nhiên chơi giỡn
với tôi. Tôi thì lợi dụng. Cứ giả vờ bắt nạt mấy đứa em
của cô hàng xóm. Nàng nổi máu chị hùng bênh em, đi qua đòi đánh nhau tay đôi.
Tôi cứ giả vờ thua nằm dưới để được nàng đè xuống, tát
cho mấy cái... Mà nàng vô tư chẳng hề hay biết sự ma mãnh của tôi! Chơi kéo co tôi
làm như bị thua ngã nhào vào người cô nàng.. Nàng cứ ơ, ơ... thằng quỷ, thằng
quỷ!
Hôm nay chúng tôi nhắc
lại biết bao kỷ niệm xưa, nhưng bây gìờ nàng đã thành bà ngoại của mấy đứa
cháu... Cố nhân ơi! Nét mỹ miều xưa, nay đâu rồi?!
Rồi tiệc mừng việt kiều
cũng tàn. Đêm hôm ấy, đang khó ngủ vì giờ giấc thay đổi, chợt điện thoại di
động của tôi reng!
Tôi bắt và nhìn số
hiện lên trong phone biết là vợ gọi. Chưa kịp nói lời chào tốt đẹp đến nàng thì
đã nghe tiếng bà như thét vào mang tai, nghe chát chúa:
- Ai cho ông tiền mà
ông vung lên thế! Bên này tiền nhà còn thiếu... Insurance mấy xe chưa trả! Hàng
hóa thì đứng... Tiền công thợ còn chưa thanh toán... Ông về bên đó mà nổ!
Cứ vậy, bà vợ tôi
trách mắng đủ điều, làm tôi như người từ trên cao rớt bịch xuống đất. Cầm phone
mà không biết bye bye từ lúc nào. Tôi thẫn thờ như người bị mất của, rồi thầm
nghĩ nguồn tiếp tế chắc chắn sẽ bị cắt, như vậy còn vui thú gì ở đây nữa?
Dù sao, “còn nước còn
tát”, tới đâu thì tới. Sáng hôm sau vừa thức dậy, ông anh tôi đã thông báo có
khách đang đợi ở dưới nhà. Vừa bước xuống đã thấy có đến hơn 20 người đang đợi
đứng chật cả một nhà. Chưa kịp định thần, tiếng chào ông Cấn đã vang dội. Không
đủ chỗ ngồi nên mọi người đều đứng. Một người trong số họ tự giới thiệu. Chủ
tịch ban bác ái xã hôi, giới phụ lão, ban y tế phường, ban phụng vụ các bệnh
nhân, hội người nghèo…. Tôi nghe mà chóng cả mặt...
Tôi vội ngắt lời:
- Thế quý vị muốn gì ở
tôi?
Chẳng khách sáo, họ
nói:
- Chúng tôi đã được
nghe tấm lòng quảng đại hào hiệp của ông kiến trúc sư nên đến đây mong ông rộng
lòng giúp đỡ. Vì...
Người nào cũng chìa ra
một danh sách cần giúp đỡ! Thấy tình thế không thoát thân nổi, tôi phải “xuống
nước”, xin biếu mỗi hội 50 dollars, rồi thú thực là tôi cũng không có nhiều
tiền mong quý vị thông cảm!
Tưởng số đông này chắc
chỉ chừng vài hội đoàn, nào ngờ khi phát tiền từng hội cũng hết cả ngàn bạc...
Tôi vội hỏi ông anh:
- Sao họ đánh hơi
nhanh thế? Cứ cái kiểu này, thành Việt kiều tả tơi mà về Mỹ sớm.
Ông anh còn nói thêm
là chưa xong đâu, chú còn phải chuẩn bị tinh thần. Nay mai họ hàng sẽ còn đến
thăm chú.
Tôi vội hỏi ngay:
- Thế cũng phải phát
tiền cho họ à?
Ông anh tỉnh bơ nói:
- Thì nhà thờ họ chú
còn rộng tay ban phát tới 10 ngàn, anh em mà chú lại tính lờ sao được.
Mấy thằng bạn thân
nghe tin tôi về, đã lấy xe hơi đời mới xuống thăm và chở tôi đi du ngoạn. Họ
đãi đủ các món ăn chơi. Tôi cứ tranh trả tiền nhưng mấy thằng bạn dứt khoát
không chịu. Thực sự thì chúng nó quá hiểu tôi, thuộc loại
việt kiều “chân lấm tay bùn”, vất vả quanh năm, không bằng mấy thằng bạn, một
cú trúng đất sang tay kiếm vài chục ngàn dollars như chơi!
Đang ăn uống rượu đã
ngà ngà say, một thằng bạn cao hứng:
- Hôm nay phải đưa
thằng Cấn xề đi rửa mắt, cho nó biết thế nào “quê hương là chùm khế ngọt”…
Trước tiên, chúng dẫn
tôi đi tắm hơi massage ở một khách sạn. Vào phòng tắm hơi, cởi hết quần áo để
vào một cái tủ, mỗi người cuốn một cái khăn trắng chung quanh bụng, tên nào đã
từng trải thì không mặc gì bên trong để dễ bề hành động! Còn tôi, tôi chọn cách
mặc quần lót, chắc ăn giấu tiền dollars vào phía trong, vì là lần đầu tiên đi
tắm hơi!
Vào trong một phòng
kín, hơi nước nóng bốc lên, nhìn lờ mờ.. Tôi đi cứ sợ ngã. Người bắt đầu thấm
nước ấm và nhiệt độ trong cơ thể cứ tăng dần lên! Ai cũng nhễ nhãi mồ hôi ướt
đẫm, ai nấy tỉnh táo và sảng khoái… Khoảng 15 đến 20 phút. Chúng tôi được hướng
dẫn ra một phòng sáng lau người cho khô, hoặc tắm lại tùy ý.
Bốn thằng chúng tôi
được hướng dẫn ra mỗi phòng, có các cô đã trực sẵn. Thằng bạn tôi nói nhỏ với
một cô tiếp viên trẻ đẹp, “Thằng bạn anh Việt kiều mới về, ráng chăm sóc nó một
chút nghe em…”
Tôi nghe, thấy bất an,
đang tính nói vậy là đủ rồi, tao ra ngoài, thì đã bị một cô to con trông cứ như
lực sĩ sumo đô vật của Nhật Bản, mặt tròn mắt híp chắc cũng nặng đến cả tạ, hất
tôi vào phòng đóng cửa lại!
Tôi đang ngơ ngác sao
cô gái trẻ đẹp hồi nãy đâu không thấy? Thì cô nàng phục vụ đã cởi chiếc áo
khoác mỏng dài, chỉ còn lại skirt và áo thung ba lỗ trên người. Cô kéo chiếc
khăn tắm tôi cuốn ngang bụng ra, nhìn thấy chiếc quần lót tôi đang mặc, nhô ra
một cục gì đó giấu phía trong bẹn, cô nhoẻn miệng cười ruồi!
Rất nhanh, tôi thấy
mình bị cô đẩy nằm xấp lên giường!
Tôi nhìn cô mà hình
dung các võ sĩ sumo Nhật chuẩn bị vật nhau, sợ phát khiếp! Tôi đánh bài năn nỉ,
cháu không cần phải làm gì, cứ để chú nằm đây ngủ nửa tiếng là được... Tự nhiên
cô ta nhìn tôi rồi cười hì hì, vẻ mặt tỉnh bơ bảo em đã được gửi gấm là phải
làm cho anh sung sướng. Thấy tôi muốn vùng ra thoát thân, cô nàng bảo tôi bằng
giọng ngọt như mía lùi, nằm yên, cưng. Cưng mà không yên là em la lên anh đòi
hiếp em à nghen! Cô ta vừa dỗ dành, vừa cho tay vờn khắp người tôi như mèo vờn
chuột.
Bất chấp lời tôi năn
nỉ xin tha, cô ta nhanh nhẹn lấy thế đứng lên dùng đôi chân voi dẫm lên người
tôi... Hình như cô cố tình đạp lên đôi mông nơi có xấp đô la giấu trong quần
lót, làm tôi kêu oai oái, nhưng cô nàng cứ tỉnh bơ bám trên xà ngang, vừa tiếp
tục màn dẫm đạp vừa bật lên tiếng cười ròn rã.
Tiếng cười của nàng
vang vọng sang các phòng bên mau chóng được hưởng ứng khiến có nhiều tiếng ồn
vọng ngược lại.
Thình lình, có tiếng
hỏi vang lên phía ngoài, “Phòng anh Việt kiều đâu?” Cánh cửa phòng bật mở, ba
bốn cô gái trẻ măng ùa vào, dạn dĩ, đứa xoa tay, đứa bóp chân, anh em ngọt
xớt... Tôi chưa kịp phản ứng thì có tiếng hét lớn: “Công an! Công an kiểm tra!”
Các cô gái bỏ chạy
toán loạn. Tôi đang hoang mang không biết phải làm gì thì thấy mấy thằng bạn
tới kéo tay tôi chạy vội lại phía phòng thay đồ... Khoác được áo quần lên
người, tôi tỉnh hồn, vội sờ lại xấp tiền giấu trong quần lót thì than ôi, nó đã
biến mất, chẳng biết từ lúc nào! Mọi tìm kiếm càm ràm đều vô ích. Có tên bạn
còn mắng: “Tại mày ngớ ngẩn mà sinh chuyện. Ai lại nhét
cọc tiền trong háng khiến mấy con ranh sinh lòng tham! Bày trò hù công an để cả
bọn lãnh đủ.” Một tên bạn khác an ủi kiểu xỏ lá: “Thôi thì
cứ coi như cứu đói thêm 30 hội đoàn hở mông, thiếu vải, giúp các chị em ta “cải
thiện...”
Tuy có mắng mỏ nhưng
đám bạn tốt cũng áy náy. Sau đó vài ngày, để “bù lỗ” cho tôi, họ dẫn tôi đi
thưởng thức món đặc sản quê hương: cháo rắn. Đủ các món thịt rắn mà cả đời tôi
nghe nhưng chưa bao giờ được nếm qua. Chủ quán còn mang ra một bình rượu to khoảng
20 lít ngâm đủ các loại rắn chúa, phơi bụng hanh vàng nằm quấn lấy nhau ở trong
hũ thủy tinh lớn màu nâu đậm, nằm lẫn với những rễ cây, củ sâm như hình người,
lá thuốc bắc, lẫn lộn ở trong đó. Được chủ quán giới thiệu là Xà tửu chúa!
Cường dương bổ tráng. “Ông uống bà khen!” Được bọn bạn thân thay nhau mời nâng
ly, tôi như người phải mùi quyến rũ của hai nàng Thanh xà, Bạch xà trong truyện
cổ tích, cứ uống lấy uống để. Rượu thấm say! Nhìn bình rượu thuốc, tôi hình
dung mấy nàng độc xà hóa thành những giai nhân uốn éo trong đêm, bên ánh lửa
bập bùng... Các giai nhân thay nhau đến bên tôi mời chào, kéo tôi vào một thế
giới thần tiên tuyệt diệu. Cứ như vậy, tôi đã bay lên tới chín tầng mây chẳng
còn biết gì... Để rồi khi tỉnh dậy thấy mình nằm trong bệnh viện Chợ Rẫy! Chung
quanh tôi là các máy móc thiết bị đo nhịp tim, dây truyền dịch được băng ở trên
tay. Có tiếng người nói “chú ấy tỉnh rồi!” Chưa kịp định thần, tôi chợt thấy
đau trong bụng khiến tôi phải nhăn mặt. Anh tôi đến bên nói:
- Chú tỉnh rồi! May quá! Chúng tôi đang lo lắng... Hôm qua chú uống say, quậy, cứ đòi
hỏi tội Ngọc Hoàng thượng đế! Đòi bãi chức, cho ông ấy về vườn! Chú cứ bắt tội
Ngọc Hoàng! Đã giấu hai nàng tiên của chú. Chú uống nhiều quá bị ngộ độc! May
mắn là cấp cứu kịp thời. Các bác sĩ đang cần biết tình hình sức khoẻ của chú ở
bên Mỹ…
Tôi nghe mà thấy xấu
hổ quá! Vung tiền ở nhà thờ họ, thì bị vợ mắng xối
xả. Đi massage thì bị gái lừa cho trắng váy! Nếm mùi đặc sản quê hương thì ngộ
độc tí toi mạng! Ôi, quê hương yêu dấu!
Chợt một bác sĩ trực
tiến đến hỏi thăm về sức khoẻ của tôi. Ông hỏi ngay:
- Anh có phản ứng với
các loại thuốc gì không? Có bao giờ phải nhập viện chưa?
Tôi trả lời:
- Không.
Rồi ông nói:
- Qua chụp X quang
chúng tôi không phát hiện bị tổn thương gì! Ông chỉ bị ngộ độc rượu nặng, chúng
tôi đã xúc ruột cứu chữa ông kịp thời, nằm một vài ngày là ông có thể về nhà.
Nhưng lần sau khi ăn uống phải cẩn thận…
Trong khi nằm chờ xuất
viện, có nhiều bà con đến thăm tôi. Có cả những người tôi đã gặp mới mấy ngày
hôm trước đây, trong bữa tiệc đón tiếp tôi, họ hoan hô, bây giờ họ đang xót xa,
nhìn tôi với một vẻ mặt thương hại..
Tự nhiên tôi cảm thấy
được sự ấm cúng về tình cảm mà họ dành cho mình. Âu đó cũng là một an ủi lớn
lao cho đứa con người trong giai đoạn thập tử nhất sinh…
Tuyết Phong
No comments:
Post a Comment