Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang
chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà
ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vỗ tay bôm bốp
ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gĩa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần
dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo, cứ như là thánh chỉ đến thần
dân rạp đầu đón nhận vậy.
- Cha con anh coi thử em dạo này có mập
không? Vừa nói bả vừa đứng dậy xoay một vòng 360 độ.
Tôi chưa kịp nói gì, thằng con đầu 6 tuổi
đã nhảy cẫng lên la lớn:
- Mẹ mập, mẹ mập!
- Em có da có thịt tức em mạnh khỏe,
không có bệnh tật gì thì tốt chứ có sao đâu – Tôi cẩn thận tránh dùng chữ mập,
từ tốn nói mà trong lòng không biết chuyện gì sẽ xẩy ra tiếp theo
- Như vậy cha con anh cũng nói em mập? Hèn chi tụi con
Huệ, con Lan trong hãng cứ nói dạo này bà ăn cái gì mà mập qúa vậy, làm em tức
muốn chết – Mặt bà xã bổng đanh lại – chê bà hả, bà sẽ đai-ét thử coi ai mập
hơn ai!
Nói là làm, bà xã tôi sẽ đai-ét! Ai đó trên đời này bảo
diet là tốt cho sức khỏe, cho thân hình thêm đẹp chứ đối với cha con tôi đó là
tai họa! Bả mà đai-ét thì cha con tôi cũng phải đai-ét theo, cả nhà diet, người
người diet, thế có chết không chứ? Thật tình mà nói tôi khoái bà xã tôi có da
có thịt, trông bả vừa khỏe mạnh vừa xếch xi. Da thịt bả láng mướt và mát lạnh đẹp
muốn “chớt” luôn, vậy mà bả còn đòi diet cái nỗi gì. Cưới nhau đã hơn chục năm,
mỗi lần ngồi ngắm cái tướng núng nính của bả đi đi lại lại dọn dẹp tôi còn xốn
xang bấn loạn tinh thần nữa là. Trong lòng tôi bả là hoa hậu, là tiểu thơ, là
những gì đẹp nhất, bả chiếm trọn trái tim tôi không còn một chỗ nào “vacancy” hết
trơn. Bả như bây giờ tôi đã thấy đẹp lắm rồi. Hổng phải khoe khoang chứ tôi
cũng có con mắt thẩm mỹ lắm. Hồi đó cả cái lớp ESL hơn hai chục cô, tôi chấm bả
cái một liền. Hổng cần quyền qúi cao sang gì hết, cứ bình thường giản dị biết
yêu chồng thương con là đủ rồi.
Sáng nay bả đi chợ về, cha con tôi hì hục khiêng vô một
đống rau. Nhìn đống rau sắc mặt tôi đã xanh rờn rồi chưa nói tới việc xơi cả tuần
cả tháng. Thực đơn cho gia đình tôi từ này trở đi có sự thay đổi lớn lao. Thịt,
tôm, cá, cheese, bơ, sữa, trứng, Coke, Pepsi, Mountain Dew…. là những món rồi
đây sẽ trở nên xa lạ với chúng tôi. Thay vào đó là rau và đậu hũ, đậu hũ và
rau. Mấy ngày đầu món canh hẹ nấu đậu hũ và đậu hũ sốt cà chua kể cũng ngon miệng,
nhưng ăn suốt tôi đâm sợ luôn, sợ đến nỗi có đêm nằm mơ tôi thấy một tảng đậu
hũ to bằng cái nhà từ trên trời rớt xuống cái bịch đè lên tôi, càng vẩy vùng,
nó càng đè bẹp dí tôi xuống đến nỗi thở không ra hơi. Nghe tiếng tôi la ú ớ bà
xã lay tôi dậy hỏi nằm mơ thấy cái gì mà la lối òm xòm? Tôi sợ hết hồn hết vía,
mồ hôi đầm đìa như tắm. Nghe bả hỏi nhưng tôi đâu dám khai thiệt, sợ bả bảo rằng
tôi nói móc nói mỉa bả sanh chuyện không hay, thôi thì đành phải nói láo rằng
tôi thấy một bầy ngựa… cái rượt tôi chạy trối chết.
Chưa hết tuần đầu, thằng con lớn tôi đã càm ràm, mẹ nấu
món gì yucky qúa nó ăn hổng dzô. Tội nhứt là thằng em mới có 4 tuổi mỗi lần đút
cơm là nó rùng mình phun ra hết. Đến tôi là sư phụ ăn cơm trộn bobo ngày trước ở
khu tập thể sinh viên còn chịu hổng thấu huống chi tụi nó sanh bên này, ăn đồ Việt
Nam đã là khó khăn rồi. Thương tụi nó qúa cỡ, chiều nào đi làm về tôi cũng lén
mua pizza, Burger King, Big Mac, Happy Meal cho chúng. Có bữa cha con đang ăn
pizza mẹ nó về, cả ba dzọt vô closet vừa ăn vừa trốn. Nghe mẹ nó kêu qúa nên
tôi cho thằng lớn chạy ra do thám tình hình. Mẹ nó hỏi con ăn cái gì đó? Nó nói
ba dặn hổng được nói với mẹ là ba mua pizza. Tôi trong này nghe mà chưng hửng
luôn. Cái thằng, dặn đi dặn lại mấy lần cuối cùng cũng làm lộ bí mật. Biết tội,
cha con tôi dẫn nhau ra nộp mình tự thú. Bà xã hổng nói tiếng nào, chỉ hỏi một
câu có lệ là cha con anh ăn cơm chưa? Thằng nhỏ 4 tuổi phang liền con ăn pizza
rồi ngon lắm, mẹ muốn ăn hông? Thiệt tình, dấu cái đầu lại lòi cái đuôi.
Tánh bà xã tôi cứng rắn và hơi ngang bướng, hễ bả muốn
làm cái gì là làm cho bằng được mới thôi. Bả quyết định đai-ét là làm ngay lập
tức không nấn ná chờ đợi gì hết. Mọi hôm đi làm, bả mang theo một gà mèn cơm đầy
nhóc, còn thêm đủ lọai đồ ăn vặt, kẹo bánh, chuối khô, trái cây … thấy mà phát
sốt, giờ chỉ mang theo chút xíu cơm còn ít hơn cơm tù cải tạo nữa. Tôi chợt lo
lắng cho bả, công việc thì nặng nhọc, ăn uống mà không đầy đủ làm sao cáng đáng
nỗi, đổ bịnh ra đó thì khổ. Đi làm mệt như vậy chưa đủ, về nhà bả còn lôi trong
nhà kho cái máy đi bộ lau chùi sạch sẽ, ngày nào cũng đi đi chạy chạy làm cha
con tôi mấy phen chóng mặt tối tăm mặt mày. Ngày xưa con đường từ phòng ngủ đến
cái tủ lạnh vô cùng tấp nập, thậm chí lâu lâu còn bị kẹt đường nữa. Thằng em lấy
ice cream, thằng anh lấy cool aid, bà xã lấy trái cây, rồi mới đến tôi, cái gì
còn sót là tôi vơ hết, cả nhà tập trung ở phòng khách coi tivi. Ngày nay chẳng
còn mấy ai còn “chạy” tuyến đường đó nữa, có chăng thì đó là phản xạ vô điều kiện
đã xa xôi lắm rồi, đi ngang qua tiện tay mở ra xem có cái gì ăn được không, dù
biết rằng cái tủ lạnh trống không.
Tháng đầu qua cái vèo, tôi thầm cầu mong cho bà xã bỏ
cuộc không đai-ét nữa, nhưng dường như ý chí của bả quá sắt … máu. Tôi không
còn cách nào khác là phải tuân theo mệnh Trời. Trời thương thì tôi nhờ, Trời
ghét thì tôi chỉ có nước… khóc ròng. Đai-ét, đẹp đẽ đâu không thấy, tôi chỉ thấy
bả càng ngày càng tiều tụy, mặt mày bơ phờ như thiếu ngủ, ít nói, ít cười, hay
than mệt và không còn chơi chung với cha con tôi như trước nữa. Công bằng mà
nói bả có xuống cân thiệt, nhưng tôi hoàn toàn không thấy bả đẹp thêm chút nào.
Biết như vậy như tôi nào dám nói ra. Tôi đã từng nếm trải những kinh nghiệm đau
thương khi dám chê bà xã già và không đẹp, dù đó là lời nói chơi 100%, có hai
thằng nhóc làm chứng. Lần đó bả giận tôi suốt một tuần, không thèm nói chuyện.
Cuối cùng thì bả bảo em già và xấu anh lấy em làm gì? Tôi còn biết làm gì hơn
là xin lỗi, tỏ lòng sám hối ăn năn và dốc lòng chừa cãi.
Đã hơn mấy lần chúng tôi nghe lời xầm xì
sau lưng, “Ối giời sao cô ấy ốm quá vậy?” “Ốm thấy mà ghê?” Có người còn hỏi thẳng
vợ chồng tôi: “Ủa em bị bệnh hay sao mà ốm và xanh qúa vậy?” Gặp tình cảnh như
vậy tôi đành nhào ra đỡ đạn: “Dạ tại lo lắng chuyện con cái nhà cửa nên hơi ốm
một chút.” Cái từ “hơi ốm” của tôi là nói thách đấy, chứ thật tình ốm qúa đi chứ
còn gì nữa. Từ một người đàn bà có da có thịt, trắng trẻo, hồng hào trở thành một
người tiều tụy xanh xao như dân kinh tế mới hỏi sao người ta không thắc mắc?
Tính đến nay bả mất cũng gần 10 pound rồi. Lắm lúc sẵn dịp đi chợ tôi muốn dẫn
bả tạt ngang quầy thịt, biểu ông Mễ cắt giùm một cục mười pound, đưa cho bả coi
bả đã mất chừng đó thịt biểu sao không ốm o gầy mòn. Còn nữa, bao nhiêu quần áo
ngày trước phải xếp lại cho vào túi nilon nhét hết vào closet, rồi lại đi
shopping mua quần áo mới.
Nói đến chuyện shopping cùng bà xã là
tôi sợ đến tháo mồ hôi trán rán mồ hôi hột lận. Ngày trước khi chưa cưới nhau
tôi còn gồng mình để đẹp lòng người yêu, bây giờ thiệt tình tôi chịu hổng nỗi nữa,
chắc là có tuổi nên hay mắc cái chứng chóng mặt trong mấy khi đi shopping
chăng? Bả hay trấn an tôi rằng anh phải thông cảm chứ, phụ nữ tụi em mua quần
áo cần phải lựa chọn nhiều mới được. Mà bả có chọn nhiều gì cho cam. Cha con
tôi chờ cả buổi trời, bả lựa và thử có mười mấy cái áo và chục cái quần, cuối
cùng bả quyết định mua cái xách tay on sale! Khổ nỗi mỗi lần đi đâu là cả gia
đình phải đi chung, cái truyền thống tuy tốt đẹp nhưng làm khổ cha con tôi
không ít.
Đã ba tháng sống lây lất trong thảm cảnh
đai-ét, ba tháng sao mà nó dài hơn cả thế kỷ, ba tháng với biết bao cơn mộng mị
kinh hoàng. Rồi dịp may cũng đến, giữa đường hầm tối tăm bỗng lóe lên một đốm
sáng hy vọng. Tự nhiển tự nhiên bà xã tôi bị lở miệng, tiếng Mỹ hay gọi là
canker sore ấy mà. Lúc đầu chỉ mọc sơ sơ vài nốt nhỏ bên trong môi trên, chuyện
này bả vẫn thường hay bị, chỉ vài ba ngày một tuần là khỏi. Nhưng lần này không
phải vậy. Càng ngày nó càng sưng to, sưng vều đỏ chót như cái hotdog vắt ngang
làm tôi sợ hãi vô cùng. Lập tức đem bả đi bác sĩ. Đợi làm đủ loại kiểm tra
xong, bác sĩ bảo bả bị thiếu vitamin! Đó, tôi nói có sai, ăn uống không đầy đủ
làm sao đủ sinh tố. Cái miệng bà xã tôi đang đỏ mọng đẹp như mơ thế kia ai chơi
ác gắn cái hotdog bự tổ chảng lên môi của bả hỏi sao tôi không rầu!
Một buổi chiều nọ đang bận túi bụi với đống
hồ sơ sổ sách của công ty, tôi phải giải quyết gấp, thời gian không còn nữa. Bỗng
có tiếng phone reo, một cô từ đầu giây bên kia nói rằng: “Bà xã của anh bị xỉu
trong khi làm việc, hiện đang nằm ở nhà thương Saint Edward, anh cần đến gấp”.
Tin như sét đánh ngang tai, tôi tung mớ hồ sơ đang cầm lên cái ào, tông cửa chạy
như bay ra bãi đậu xe.
Bà xã tôi nằm trên giường mắt lim dim
coi bộ mệt mỏi lắm. Trông sắc mặt tiều tụy của bả tôi đau đớn như đứt bảy tám
khúc ruột. Vừa giận đến tím gan vừa thương tràn trề, hỏi làm sao tôi chửi bả
cho được. Vội vàng lấy khăn nhúng nước lạnh, Tôi cẩn thận lau hết những giọt mồ
hôi còn sót lại trên khuôn mặt trái xoan của bả, vén những cọng tóc lòa xòa
sang một bên cho gọn ghẽ, xong tôi ngồi bên cạnh nắm lấy tay bả như thầm muốn
nói rằng có anh ở đây, em đừng sợ gì hết, anh sẽ bảo vệ em đến hơi thở cuối
cùng … câu này hơi cải lương nhưng kỳ thực lòng tôi là như vậy đó. Tôi thầm câu
xin Chúa, Phật, Đức Mẹ, Ông bà tổ tiên hộ phù cho bả được bình yên vô sự là con
… hứa sẽ làm nhiều việc thiện chớ ăn chay, con ăn hổng có nỗi nữa các Đấng ơi.
Chợt một giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt bà xã, bả biết tôi yêu bả đến chừng
nào. Bả mở mắt ra, tôi lo lắng hỏi liền:
- Em ra sao rồi?
- Em đói bụng lắm anh à − bả thều thào
- Được rồi em muốn ăn gì anh đi mua
ngay – Tôi sốt sắng
- Anh mua cho em tô phở, em thèm phở qúa
– Bả trả lời
- Được rồi, em ăn phở gì? – Dù biết bả
thích loại phở nào nhưng tôi vẫn hỏi
- Cho em phở tái chín, bò viên
- Ok, anh đi ngay đây – Tôi đứng dậy định
đi ra.
- Anh kêu thêm nước béo và giá trụng
hành trần cho em nha – Bả nói tiếp
Tôi gật đầu đi vội ra cửa, bả còn ngoắc
tay nói theo:
- Tô lớn nha anh...
Ben Nguyễn
No comments:
Post a Comment