Em à! chị ngồi đây. Một mình. Căn nhà
thật vắng. Ngồi với hai hàng nước mắt rưng rưng.
Đã biết rằng định số vô chừng, đời
người có đến có đi. Nhưng đã là người thân ai không mũi lòng hả em!
Em đã yên bình đi về cõi hư vô. Một nơi
không đau đớn dày xéo hàng ngày hàng giờ, từng phút từng giây. Mỗi lần trên màn
hình nhìn thấy em oằn oại vì cơn đau chị thương em đứt ruột. Thương em nhưng
vẫn mĩm cười tìm cách nói một câu vui vui cho em cười méo mó quên đi đau đớn.
Mấy tuần nay, gần nhất mấy ngày nay,
biết rằng em đang đếm thời gian bằng những hơi thở mệt nhọc, đứt quảng chị
không thể nào giữ mình yên bình. Cái chết đang đến với em từng giờ mà không ai
dám nói. Em chỉ nghĩ tại sao căn bệnh mới thời kỳ thứ hai mà làm em đau đớn thế
này. Em cứ muốn gặp Bác Sĩ, muốn được điều trị, muốn được trở về nhà khỏe mạnh
, bình an. Em muốn được sống.
Em đâu có biết, ngay từ lúc khám phá ra
em bị ung thư thì đã là thời kỳ cuối. Lần xạ trị đầu tiên cũng là lần cuối cùng
vì BS biết em đã vô phương cứu chữa. Nhưng vì thương em, không muốn em bị thất
vọng vợ con em đã dấu và nói với em mới thời kỳ thứ hai và có thể chữa lành.
Thật ra những thuốc bệnh viện đưa vào cơ thể em chỉ là thuốc giảm
đau.
Vợ em chở em đi ông thầy này ở miền Tây
hay lắm. Ông nọ có bài thuốc gia truyền trị ung thư như thuốc tiên.
Bà kia ở ngoài Bắc có thuốc đặc trị ung thư nỗi tiếng phải order từ on line gửi
qua đường bưu điện. Tất cả chỉ là sự hoảng hốt vì căn bệnh của chồng mà vợ em
chạy như con rối. Em có biết không vợ em không từ bất cứ
cây, cỏ nào nói là thuốc trị ung thư đều tìm cho bằng được. Đem về loay hoay
phơi ,sắc cho em uống. Em uống vào ói trở ra là vợ em hoảng sợ và tìm thầy
khác.
Chị bên này không tin những thầy, những
thuốc theo tin đồn. Đôi khi cũng có tác dụng đó, nhưng là phước chủ
may thầy . Nếu bệnh được phát hiện sớm, điều trị ngay từ đầu, giải phẩu cắt bỏ
ngay từ lúc mới chuẩn đoán và phát hiện. Nếu cần cắt bỏ luôn nhưng phần cơ thể
nghi ngờ có thể bị ảnh hưởng thì cơ may mới có thể hy vọng. Còn em, khi ung thư
đã làm mình đau đớn thì vô phương cứu chữa.
Em ơi! Bây giờ dù em có sợ thì bàn tay
thần chết cũng đã nắm tay em lôi đi. Chị chỉ mong tất cả những gì em làm sẽ
được phán đoán công bằng để em có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn trên cõi
vĩnh hằng.
Chị nhớ lúc chị còn nhỏ, dì Ba bồng em
về đưa cho má. Em bị bệnh ban người khô đét chỉ còn xương với da. Má nói em bị
ban khỉ nên rút người ghê lắm. Hai mắt em sâu và gương mặt nhô ra trông thật
xấu xí . Dì Ba còn trẻ không biết làm sao lo cho em. Nếu Má không lo cho em thì
chắc em đã chết. Thế là Má nhận đứa con riêng của chồng bằng tất cả trái tim
người mẹ. Má chạy thầy, chạy thuốc, thức đêm và săn sóc cho em đến khi lành
bệnh. Trong vòng tay má em khỏe mạnh từng ngày và thật dễ thương.
Thế rồi dì Ba vào để nhận lại em và má vẫn chỉ là má lớn trên danh nghĩa.
Em lớn lên phá nhiều hơn ham học, ba
đã nghiêm khắc dùng biện pháp mạnh. Một điều mà ba chưa bao giờ làm với con
cái. Ba mình mà, chưa bao giờ ba la con lớn tiếng. Giọng của Ba trầm và sắc
khiến đứa nào cũng sợ. Từng lời nói của Ba nhấn mạnh và có oai lực làm sao. Ba
đem em về ở với ba má và em thay đổi tính tình trở nên ngoan, hiền , có tình có
nghĩa. Ba cho em đi học sửa xe Honda và em từng bước trưởng thành để tự lập. Em
theo ba đi làm, rồi dì Ba mất, má lo cho em thành gia lập thất. Má để căn nhà
ba má ở cho vợ chồng em. Ba má về dưỡng già ở mảnh vườn má đã bỏ công khai phá.
Khi chồng chị được thả ra khỏi trại tù
CS. Em không hề có thái độ rẻ rúng coi thường. Em đối với anh ấy tận tình để
giúp anh thoát ra khỏi mặc cảm của một người mất cả tự do. Chồng chị cần có một
chiếc xe Honda để đi đây đi đó lo giấy tờ. Nhà nghèo, không có tiền, mình phải
mua xe Honda bị hư về cho em sửa lại. Anh chị phải đem tất cả nữ trang cưới đổi
ra vàng mà mua xe. Ngờ đâu xe đã bị lột dên, không thể nào chạy được. Em mỗi
ngày sau giờ đi làm về là loay hoay với chiếc xe. Em rã tất cả bộ phận chiếc xe
ra, chăm chút, mua phụ tùng làm lại. Ngày nào cũng ôm chiếc xe tới
tối mịt mới dẹp vào.
Chiếc xe thành hình nhưng luôn bị trở
ngại vì phụ tùng mua về không hoàn toàn đúng như đồ gốc. Cho nên cứ
vài ba ngày là em lại phải loay hoay sửa xe. Nhìn em cực khổ với chiếc xe mua
lầm chị giận chồng, rồi giận mình cả tin người nên mới làm em cực khổ như vậy.
Mỗi lần em banh xe ra sửa, thì cháu Duy lại ra phụ cậu. Chị không cho sợ nó phá
em , nhưng em bảo" Cứ để nó chơi. Con trai thích máy móc là
chuyện tốt" Thế là hai cậu cháu lem luốc với dầu nhớt, mỡ xe. Bây giờ dù
là một bác sĩ quân y nhưng cháu cũng có thể tự chăm sóc sửa xe mình
mỗi khi gặp hư hỏng nhẹ. Mỗi khi cháu kể lại những lần sửa như vậy tiết kiệm
được tiền chị lại nghĩ đến em. Chị thầm cám ơn em đã tạo cho cháu thích thú về
xe cộ. Để khi lớn cháu tìm cách tự học để lợi ích thiết thực như bây
giờ.Thế rồi, không thể cứ ôm chiếc xe đó, anh chị đã bán nó đi để
lấy tiền lo dịch vụ xuất ngoại. Em thoát được những ngày vất vả vì
chiếc xe phải gió của chị.
Ngày má bệnh, em cương quyết bàn với
chị phải đưa má đi bệnh viện chữa trị. Em đã sớm hôm tới lui thăm viếng để má
được an lòng. Ngày cuối cùng của má, em còn mời má thức ăn mà vợ em chăm chút
nấu. Má ngồi ăn thức ăn của em, tất cả các con đứng quanh má nói cười vui vẻ.
Buổi sáng khi má sắp ra đi, em tất tả chạy đi báo tin cho chị, rồi cùng chị lo
thỉnh thầy về tụng kinh làm đám cho má.
Đối với chị, chị không coi em là đứa em
một cha khác mẹ, vì em gần gũi với chị thật nhiều. Mỗi lần anh chị về, em đều
lo lắng và tạo mọi điều kiện cho anh chị được ăn ở thoải mái. Căn nhà em tuy
đơn sơ nhưng là tổ ấm của các cháu ở phương xa về thăm quê hương.
Em ơi! bây giờ có nói gì thì em cũng đã
nằm xuống. Một đời người sáu chục năm không ngắn, không dài. Các con em đều
thành gia lập thất, cuộc sống ổn định. Các cháu em ngoan, học giỏi, dễ thương.
Em hãy yên lòng ra đi ,nhẹ nhàng mà ra đi. Có lẽ ở cõi vô hình em sẽ gặp lại
những người thân, em sẽ được đoàn tụ .
Chia tay ở cõi dương trần,
Biết đâu sum họp người thân ngày nào
Cuộc đời là giấc chiêm bao.
Bỏ đi thân xác, bước vào hư
không.
Nhẹ nhàng hồn phách thong dong.
Theo chân Đức Phật, thoát vòng tử sinh.
Vĩnh biệt em trai của chị
Hãy yên nghỉ vĩnh hằng.
Nguyễn thị Thêm.
16/10/2015
No comments:
Post a Comment