Tâm lái
xe đi làm. Con đường từ nhà Tâm đến bệnh viện không xa lắm. Thường thì Tâm làm
ca sáng. Hôm nay là ngày Tâm off, nhưng một người làm ca tối bị bệnh
bất ngờ nên Tâm được điều động đến làm thế ca. Ca tối bắt đầu từ 11:
giờ đêm đến 6 giờ sáng. Ngày mai Tâm được nghỉ bù.
Thật ra
làm ca tối khỏe hơn ca sáng vì chỉ giải quyết những thuốc men Bác Sĩ kê toa
sẳn. Họa hoằn lắm có những ca cấp cứu hay bệnh nhân bị trở bệnh đột xuất thì
những người làm phân phối thuốc cho bệnh nhân như Tâm mới phải vất vả mà thôi.
Tâm lái
xe vào con đường quen thuộc, Ở xứ Mỹ này chỗ nào cũng có đèn đường
nên không có gì trở ngại. Xe đang ngon trớn bỗng nhiên có cái gì hình như vướng
vào đầu xe, chiếc xe khựng lại kỳ lạ. Tâm tấp xe vào một bên đường,
dưới một tàn cây tương đối rậm. Trên thùng thơ đặt trước nhà, đèn đường chiếu
con số 8509 đập vào mắt Tâm . Tâm bổng chợt tức cười. Tâm nhớ hôm trước má Tâm
có kể cho nghe một câu chuyện vui trong nhóm già của má. Dì Oanh ở Virginia
chụp hình chung với má Tâm ngay trước cửa nhà. Số nhà hiện rõ 5509. Dì Oanh nấu
ăn giỏi, nhưng hôm đó bị cả nhóm già lên mail chọc tơi bời. Chọc dì Oanh là nấu
ăn hầm thịt năm năm không chín. Rồi chọc bác Tiến mười năm không tắm
(10508). Nhóm của má thật dễ thương, mấy ông bà già nghỉ hưu rảnh rỗi lên net
chọc phá đùa giởn cả ngày.
Tâm xem
lại đầu xe thì không có gì, một nhánh cây cũng không thấy thế mà hồi nãy dường
như có gì vướng rất lạ. Tâm hí hoáy xem tới xem lui rồi dự tính lên xe nổ máy
chạy tiếp. Bỗng Tâm giật mình, một cô gái dáng nhỏ nhắn không
biết đứng lúc nào đang nhìn Tâm và chỉ về hướng phía trước. Cô mặc chiếc áo của
nhà thương Tâm đang làm việc. Chiếc áo sọc xanh quen thuộc của các
bệnh nhân làm Tâm sửng sốt.
Tâm hỏi:
-"Cô
muốn gì?
_ Em muốn
...
Cô gái
nói gì không rõ rồi ôm mặt khóc. Gương mặt với mái tóc xòa xuống mờ dưới bóng
của tàng cây nên Tâm không nhận diện rõ. Tâm đoán có lẽ cô ta muốn về lại bệnh
viện nên nói:
-Tôi làm
ở bệnh viện Parview Hospital. Cô muốn có giang về đó hay không?
-Cô gái
vẫn còn khóc nhưng gật đầu lia lịa. Tâm mở cửa xe sau cho cô ta và vòng qua bên
kia để bước vào ghế tài xế.
Nhìn
phía sau để cho xe ra, Tâm lại thấy cô ta cúi xuống, đôi vai lại run lên nức
nở.
Tính hỏi
cô ta vài câu nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của cô ta nên Tâm chỉ lặng lẽ lái
xe. Tâm đoán già đoán non; "Có lẽ cô ta trốn bệnh viện về nhà. Nhưng sao
giờ này lại đứng đây có giang xe. Hay cô ta đi thăm cha mẹ ở bệnh viện? Cũng
không đúng. Chiếc áo cô ta đang mặc là chiếc áo của bệnh nhân bệnh viện Parkview. Vậy
cô ta là ai, sao lại một mình đứng ở đó. Con gái đi ban đêm nguy hiểm. Mà cô ta
đứng lúc nào. Tâm nhớ khi cho xe ngừng lại không có người nào ở phía
trước.
Mãi suy
nghĩ Tâm đã tới cổng bệnh viện. Cho xe vào Parking Tâm tắt máy, quay
lại tính hỏi cô ta vài câu thì không thấy cô ta đâu.
-Cái cô
bé này lẹ thiệt nhang. Thoắt một cái đã xuống đi mất.
Chợt Tâm
rùng mình khi nghĩ "Tại sao cô ta bước ra mà mình không nghe tiếng cửa xe
đóng lại. Một luồng gió lạnh chạy xuyên suốt xương sống:" Không lẽ..".Tâm
xanh mặt , tim đập thật nhanh.
Xách
túi thức ăn lunch trong tay, Tâm đẩy cửa bước vào trong. Một luồng gió lốc sau
lưng Tâm và hơi lạnh đi theo. Tâm ngoái lại phía sau thì không thấy gì. Ban đêm
hết giờ thăm bệnh nhân nên chả có ai vào ra như buổi sáng. Tâm lẩm bẩm "
Trời mới đầu thu mà sao gió lạnh như mùa đông".
Đeo bảng
tên và chào hỏi nhân viên người Mỹ ngồi ở bàn tiếp tân vài câu, Tâm
đút thẻ bấm giờ rồi vào khu vực dành cho những người Pharmacy Tech. Lâu quá
không đi làm ca đêm nên những người bạn ồ lên mừng Tâm. Nhóm của Tâm cũng vui
lắm, làm việc lâu năm nên hiểu ý nhau hết. Trong nhóm có Linda là một cây ăn
uống diet. Đi ăn trưa với chị thì chỉ thấy xà lách với một lát cá lớn hơn 2
ngón tay là cùng. Thế nhưng thiệt là oái oăm, sau bữa ăn chị lại uống một ly
coke đầy. Tâm nhìn chị cười châm chọc:
-
Linda, Lâu không gặp, tối nay ăn lunch có món chi đặc biệt không cho
tôi ké với.
Cả nhóm
cười ầm lên. làm Linda thụi vào lưng Tâm một cái rõ đau. Jennifer thì hỏi Tâm
làm việc buổi sáng thế nào? Nina khoe với Tâm hôm nay có mang theo món cá hun
khói rất ngon, có muốn ăn không? Chris đến bên Tâm và bàn giao giấy tờ và lịch
trình ca trực.
Buổi làm
việc bắt đầu.
Tâm đi
dài theo các dãy hành lang của bệnh viện. Thuốc đã được đem đến các phòng. Buổi
tối bệnh viện vắng ngắt, lạnh lẽo, Tâm chợt nghe tiếng khóc ở một góc bệnh
viện. Tiếng khóc ban đầu nhỏ sau lớn dần rồi có tiếng thút thít quen thuộc. Bản
tánh tò mò trỗi dậy, Tâm đi theo nơi có phát ra tiếng khóc. Bóng trắng quen
quen của cô gái có giang xe lờ mờ hiện ra trước mặt Tâm. Tiếng khóc
và bóng cô gái dẫn Tâm đến phòng cấp cứu. Tâm như bị một lực vô hình kéo đi dài
theo những dãy phòng của khu cấp cứu. Những phòng được ngăn cách với nhau bởi
một bức màn kéo hờ hững. Hiện khu cấp cứu đang không có ca nào đặc biệt. Các y
tá đang hí hoáy làm việc trên những máy computer. Trên màn hình máy
theo dõi tim của các bệnh nhân vẫn liên tục hoạt động tíc tíc không ngừng.
Tâm chợt
dừng lại ở một ngăn phòng cấp cứu. tiếng khóc từ đó vang ra và bóng cô gái
khuất sau tấm màn. Còn đang bở ngở không biết có nên kéo tấm màn không thì một
cô y tá trực đi ngang. Cô ta kêu lên vui vẻ:
-Ê Tâm!
đi đâu đây ?
-Hi
Sophia! tôi đi tìm người.
- Phải
một cô gái không? Cô ta là gì của bạn vậy?
- Ờ! một
người...mới quen Tâm đáp ngượng ngập.
-Chia
buồn với Tâm. Cô ta đã được đem xuống nhà xác lâu rồi.
- Hả? Cô
ta đã chết?
- Phải
rồi! Cô ta bị thương rất nặng trong một ca đụng xe. Vào đây tối
hôm qua và cô ta không cứu được. Tâm như người nằm mộng, miệng há hốc kinh
ngạc. Thì ra người mà Tâm gặp là một bóng ma. Sau một giây ổn định tâm thần.
Tâm hỏi tên cô gái và lý do tử nạn.
Sophia
kéo tấm màn cho Tâm thấy, phòng trống trơn, chiếc giường đã được dọn dẹp sạch
sẽ chờ một người bệnh nhân mới. Máy móc đã tắt và chiếc ghế trống trơn. Thế nhưng
Tâm vội xoa mắt, Tâm lờ mờ thấy trên một góc phòng, bóng cô gái gục xuống, vai
rung rung. Mái tóc phủ hờ hững trên đôi vai gầy . Sophia hỏi Tâm quen biết như
thế nào với cô gái . Tâm kéo Sophia ra ngoài rồi kể câu chuyện gặp gỡ tối nay.
Tâm hỏi tên họ và nguyên nhân tai nạn. Sophia rùng mình khi nghe Tâm kể hết đầu
đuôi tại sao Tâm lại đến phòng cấp cứu. Sophia đi đến bàn làm việc và cho Tâm
biết về cô gái .
Cô ta tên
là Elisa 18 tuổi. Tai nạn xảy tại một góc đường Mountainview Ave và
Streeter Ave. Đây là một góc đường khá nguy hiểm. Đó là
một ngã tư giữa Streeter Ave, Jurupa, Grand và Mountainview. Chiếc xe cua
gấp tông mạnh vào một bức tường . Nạn nhân hai người. Một
cậu con trai tên là Ronald là tài xế bị thương nặng. Còn cô gái là Elisa thì vì
ngồi bên trái phần va vào tường nên đã qua đời khi vào đến phòng cấp cứu sau
đó. Cậu con trai đã được chuyển lên phòng ICU.
Nguyên
nhân tai nạn là cô gái và các bạn có một buổi party để mừng sinh nhật một người
bạn. Sau tiệc, Ronald chở Alisa về. Nhưng vì Ronald uống rượu ngà ngà, nên đến
cuối đường Jurupa để về nhà Elisa phải quẹo qua đường Streeter góc Mountainview
. Tại ngã tư này, phía đường Streeter có một đường ranh bằng những
tấm trụ sắt kiên cố để phân chia hai lane đường xuôi ngược. Trụ sắt này làm
bằng những thanh đường rầy xe lửa. Nếu tới ngã tư mà đèn xanh thì cũng phải
giảm tốc độ để chuyển qua lane . Nếu gấp quá thì có thể va vào trụ sắt phân
ranh đường hay lỡ trớn có thể chạy thẳng vào vườn sau của căn nhà đối diện. Vì
lẽ đó, họ đã làm xây một bức tường cao chắc chắn để bảo vệ .
Có
lẽ bận nói chuyện hay ngà ngà say, Ronald đã không giảm tốc độ. Chiếc xe chạy
nhanh lỡ trớn và tránh lằn ranh bằng sắt nên khi quẹo cua để
vào đường Streeter xe tông thẳng vào bức tường chắn đó. Bức tường bị bể vì va
chạm mạnh. Elisa ngồi bên trái nên bể đầu, thương tích thật nặng, đã không qua
khỏi dù các bác sĩ đã tận tình cứu chửa.
Tâm
choáng váng muốn bật ngữa vì nhà Tâm nằm ở con đường Mountainview.
Căn nhà có bức tường là căn nhà cuối cùng của dãy nhà Tâm ở, cách nhà Tâm độ 6
căn nhà . Bức tường khá cao và chắc chắn che khuất khu vườn nhà với con đường. Đối
diện với bức tường gạch là ngôi trường Mountainview Elemetary school ngày xưa
Tâm đã đi học. Thảo nào hồi chiều Tâm đi ngang qua thấy bức tường đã bị xập một
phần như có ai đụng vào rất mạnh.
Tâm nghĩ
đến cô gái đón Tâm trên đường không phải là nơi xảy ra tai nạn, nên thắc mắc
hỏi Sophia. Một bất ngờ khiến Tâm ớn lạnh cả xương sống là địa chỉ
cô ta là 8509 đường Magnolia, Riverside.
Tâm cám
ơn Sophia và đi về nơi làm việc với một tâm hồn trống rỗng, hoang mang và kinh
hãi.
Tiếng
khóc bây giờ Tâm không nghe nữa, nhưng Tâm có cảm giác cô gái đang đi theo Tâm,
muốn nói cái gì đó với Tâm. Tâm chưa biết phải làm gì chỉ lẩm bẩm cầu nguyện.
Mong hương linh cô gái nhẹ nhàng ra đi.
Một buổi
tối làm việc vô cùng nặng nề. Đầu óc Tâm phân vân, buổi ăn lunch như nghẹn lại.
Nhóm bạn lại tưởng Tâm thức đêm không quen nên mệt mõi luôn hỏi thăm và có lúc
làm thay để Tâm có một chút nghỉ ngơi.
Không dám
kể câu chuyện mình gặp ma cho các bạn biết, Tâm không thể nào bình tỉnh làm
việc được nên báo cáo bệnh , nhờ các bạn làm thay. Tâm bấm thẻ ra về sớm hơn .
Bước ra xe, Tâm có cảm giác như cô gái vẫn còn theo sau lưng mình. Khi Tâm mở
cửa xe bước vào, Tâm nghe như có một hơi lạnh lùa vào xe. Trời gần sáng, phố xá
vẫn còn say ngủ, xe cộ trên đường còn vắng lặng thưa thớt nơi thành phố
Riverside yên tịnh. Tâm dự trù đi qua ngã khác để về nhà mình. Nhưng lại nghĩ
đến cô gái đáng thương. Tâm lái xe về con đường cũ. Xe chạy tới căn nhà có tàng
cây rậm và con số đã đi vào trí nhớ của Tâm. Vì đường về nên Tâm không thể
ngừng trước cửa nhà như trước. Tâm dừng lại bên kia đường và nói một mình, như
nói với cô gái:
- Tới nhà
rồi! Cô hãy xuống xe và vào nhà đi. Đừng theo tôi nữa.
Nói xong
Tâm đạp ga cho xe ra đường trôi theo dòng xe. Khi đứng chờ đèn đỏ ở góc đường
Streeter và Mountainview để quẹo vào nhà. Tâm nhìn qua bên kia đường bức tường
bị xập một phần đập vào mắt Tâm. Tâm khẻ chép miệng:
-Tội
nghiệp cô bé. Hãy yên nghĩ đi Alisa.
Tâm về
nhà sớm nhưng không thể nào chợp mắt được. Hình ảnh cô gái, tiếng khóc và đôi
vai rung rung cứ ám ảnh Tâm. Buổi sáng mẹ Tâm sửng sốt nhìn Tâm với
gương mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng. Bà lại tưởng Tâm trực đêm không quen.
Khi Tâm kể hết mọi việc. Bà lại bàn thờ Phật thắp hương và khấn vái. Bà quỳ
thật lâu trước bàn thờ và tụng kinh cầu siêu cho cô bé Alisa. Trời
sáng hẳn, mẹ Tâm ra vườn, cắt một ít hoa hồng và vài đóa hoa cúc. Bà cắm vào
bình bông rồi đem ít nhang đèn cùng Tâm ra chỗ bức tường cúng cho vong hồn cô
gái. Bà cầu nguyện hương linh cô gái siêu thoát, đừng đi theo Tâm .
Cuối tuần
bà mua hương hoa, trái cây và nấu vài món chay, bà kêu Tâm chở bà lên chùa nhờ
thầy tụng kinh cầu siêu cho cô bé. Sau khi lên chùa về Bà bảo Tâm chở đến căn
nhà có số 8509. Bà gỏ cửa, hỏi thăm cha mẹ cô bé và nói lời chia buồn. Bà đốt 3
cây nhang ngay gốc cây có tàng lá rậm và cầu nguyện.
Ngày
đưa đám tang Alisa. Tâm có đến tiển cô bé ra phần mộ. Giữa những tiếng khóc của
bạn bè và gia đình Tâm mơ hồ nghe tiếng khóc của Alisa. Tâm theo dòng người thả
những đóa hoa vào lòng mộ và thì thầm:
-Hãy yên
nghĩ đi Alisa. Chúa sẽ rước em vào nước Chúa.
Tâm ra về
khi dòng người lục đục ra xe. Tâm nghĩ đến Alisa, nghĩ đến những người tuổi
trẻ, tương lai đang chờ đón rực rỡ phải bị hủy hoại tội nghiệp. Alisa nằm yên
trong lòng đất, còn Ronald đang mê man chống chọi với tử thần và thương tật.
Tội nghiệp những người cha, người mẹ đã hết nước mắt vì con cái.
Ghé lại
nơi Alisa gặp nạn, Tâm đặt thêm nơi đó một bó hoa. Tại đây đã có nhiều bó hoa
được đặt và những tấm thiệp tiễn biệt, có lẽ là do bạn bè Alisa đem đến.
Từ đó Tâm
không còn gặp lại Alisa. Tâm cũng mong gặp được Alisa trong giấc mộng để hỏi cô
ta tại sao đi theo Tâm và muốn Tâm làm điều gì cho cô, nhưng cô ta
hoàn toàn biến vào cõi vô hình. Có lẽ cô ta đã biết mình không nên
quấy rầy Tâm hay đã đi đầu thai ở một nơi nào đó rồi. Mẹ Tâm mỗi
ngày đều cầu nguyện cho Alisa. Mẹ nói phải cầu nguyện 49 ngày cho vong hồn siêu
thoát. Mỗi tuần lên chùa Mẹ đều nói thầy tụng cầu siêu cho Alisa. Dù biết rằng
Alisa theo đạo công giáo, nhưng tâm thành và lời cầu nguyện của mẹ và của Tâm
chắc chắn em đã nhận được.
Alisa!
Hãy yên nghĩ. Chúc em được an lạc nơi cõi vĩnh hằng thênh thang. Chúng tôi sẽ
cầu nguyện cho em.
Bây giờ
Tâm không còn ở căn nhà cũ. Nhưng mỗi lần có dịp đi ngang con đường ngày xưa,
hình ảnh và tiếng khóc của Alisa vẫn còn in đậm trong ký ức Tâm. Tâm vẫn không
hiểu tại sao cô gái lại đón Tâm để có giang và cô ta có điều gì muốn nói. Có lẽ
khi biết mình đã chết, cô ta tìm về nhà, nhưng rồi không thể làm gì khác hơn
đành quay lại bệnh viện, nơi xác thân cô ta còn ở đó.
Bức tường
đã được sửa lại sau đó và không biết còn có tai nạn nào xảy nữa hay không?
Dù sao
một lần được một hồn ma có giang cũng là một kỷ niệm hy hữu trong cuộc đời của
Tâm. Một người làm việc nơi bệnh viện, chứng kiến nhiều trường hợp
chết chóc đáng sợ và những cuộc phân ly tử biệt đau lòng.
Nguyễn
thị Thêm
Truyện ngắn này rất ly kỳ hấp dẫn. Thời nào cũng có những oan hồn vất vưởng không cam lòng lìa xa thế giới này.
ReplyDeleteCám ơn chị Thêm.
NPN
Em đã đọc bài nói về " cầu cơ" của chị NTT, em không nghĩ đây là truyện tưởng tượng. Chị có " duyên " gặp người vừa mất, làm em càng tin : trong vòng 49 ngày, vong linh vẫn cứ luẩn quẩn quanh xác thân.Mẹ của chị thật là nhân ái.
ReplyDelete