Vũ trụ vẫn xoay vần như thế, nhưng biết đâu trong đó đã có sự an bài. (Ảnh: FREEHDIMAGES)
Nếu thế giới này thiếu vắng một
ai đó thì trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc, mặt trăng vẫn sáng, cuộc
sống vẫn không dừng lại, đa dạng sắc màu vẫn luôn tồn tại ở đó. Nhưng từ
một góc độ khác mà nhìn, sẽ thấy mỗi người đến thế gian đều mang trong
mình một sứ mệnh nào đó…
Trước đây tôi từng xem bộ phim “It’s a
wonderful life”. Bộ phim lấy bối cảnh ở một thị trấn hư cấu tên là
Bedford Falls sau Thế chiến II. Nhân vật nam chính George Bailey là một
người đàn ông có ý định tự sát vào đêm Giáng Sinh, may mắn thay anh được
gặp Clarence Odbody, vị Thần hộ mệnh được phái xuống để giúp đỡ George
những lúc anh cần. Phần lớn bộ phim xoay quanh cuộc sống trước đó của
George qua lời kể của Franklin và Joseph – vị Thần vô hình đang chuẩn bị
cho Clarence thực hiện sứ mệnh cứu George. Qua đó khán giả có thể thấy
tất cả những người có liên quan tới George và những thay đổi mà anh đem
đến cho cuộc đời.
Còn nhớ thời nhỏ, tôi từng có ý nghĩ
rằng: “Tại sao mình lại đến thế gian này?”. Đến khi lớn lên, đi học cấp
một rồi lên cấp hai, cấp ba, vào đại học, rồi lại đi làm, kết hôn, sau
cùng có con cái. Cuộc sống cứ theo dòng đời xô đẩy, bận rộn quanh năm
suốt tháng không khi nào ngưng nghỉ. Nhỏ bận việc học, lớn bận việc gia
đình, rồi lại việc xã hội, tôi gần như không còn thời gian để ngẫm nghĩ
đến câu hỏi ngày thơ bé nữa. Giờ đây nghĩ lại, thấy tất cả xảy ra như
một vở diễn đầy hương vị.
Tất nhiên rồi, nếu thế giới này thiếu
vắng một ai đó thì trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc và mặt trăng vẫn
sáng, cuộc sống vẫn không dừng lại, đa dạng sắc màu vẫn luôn tồn tại ở
đó. Tuy nhiên đứng từ một góc độ khác mà nhìn, sẽ thấy mỗi người đến thế
gian đều mang trong mình một sứ mệnh nào đó. Một người khi sinh ra, đối
với cha mẹ, con cái, công việc hoặc hàng xóm, thậm chí là một người xa
lạ vô tình gặp trên đường, hết thảy đều chẳng hề vô duyên vô cớ, mà ẩn
sau đó lại là sự an bài chi tiết của Đấng Tối Cao.
Còn nhớ một sự việc xảy ra hồi tôi mới
đến Mỹ du học. Đó là vào ngày cuối tuần mùa đông, tuyết rơi dày đặc. Hôm
đó tôi phải đến trường làm thực nghiệm, dù rất ngại nhưng tôi vẫn cố
bước chân ra khỏi nhà. Nhưng khi ra khỏi nhà rồi thì chiếc xe lại chẳng
thể chuyển bánh, tôi đành quay về, mở tủ tìm chiếc áo khoác dày nhất mặc
ra ngoài. Tôi quyết định đi bộ. Con đường vắng tanh, ngay cả xe còn
không có chứ đừng nói tới người đi bộ. Quãng đường bình thường chỉ
khoảng 40 phút là đến nơi, nhưng hôm ấy gió to, tuyết dày, hoa tuyết vẫn
không ngừng bay lả tả, tôi đi gần 30 phút rồi mà đoạn đường chẳng được
là bao. Phải nỗ lực lắm tôi mới nhấc được từng bước chân về phía trước
một cách khó nhọc, thật sự không cam tâm quay về.
Trong khoảnh khắc tôi gần như chán nản
và mệt mỏi nhất thì đột nhiên phía cuối con đường xuất hiện một chiếc
xe. Tôi không chú ý mà cứ cúi đầu tiến về phía trước. Không ngờ chiếc xe
đó dừng lại ngay bên cạnh tôi, trong xe là một phụ nữ, cô ấy hỏi tôi có
muốn lên xe hay không. Tôi cám ơn cô rồi bước lên xe. Cô ấy là một phụ
nữ người Mỹ, vốn làm ký giả nên khi thời tiết khắc nhiệt nhất cô vẫn ra
ngoài lấy tin.
Cô đưa tôi tới cửa phòng thí nghiệm rồi
hỏi tôi khi nào quay về? Tôi nói vẫn chưa rõ, cô lại hỏi tôi cần làm thí
nghiệm bao lâu? Tôi trả lời tối thiểu cũng phải 10-20 phút. Cô ấy nói,
cô sẽ ở trong xe đợi tôi, đến khi tôi làm xong thí nghiệm sẽ đưa tôi trở
về. Tôi cảm thấy ái ngại và áy náy trong lòng, nhưng cô vẫn vui vẻ nói
rằng không có gì, cô vừa vặn có một vài bản tin tức cần chỉnh sửa, nên
có thể làm trong xe và đợi tôi. Vậy là cô ấy đã kiên nhẫn chờ tôi rồi
lại đưa tôi về nhà. Cũng sau ngày hôm đó tôi không còn cơ hội gặp lại cô
ấy nữa.
Bẵng đi một vài năm, khi tôi cùng vợ đi
dạo trên bãi biển, chiếc xe của chúng tôi không may mắc kẹt vào chỗ cát
lầy. Chiếc xe mỗi lúc một lún sâu thêm, cuối cùng ngay cả bánh xe cũng
bị lún xuống một nửa. Chúng tôi đã loay hoay ở đó hàng giờ mà không làm
cách nào gỡ chiếc xe ra được. Sau đó có một người Mỹ lái chiếc xe Jeep
đi qua, anh ta đã dừng lại và nhiệt tình giúp đỡ. Vì xe của tôi lún rất
sâu, nên anh ấy cần phải bới đất ra một đoạn. Sau đó anh lại lấy trong
xe ra sợi dây xích rất dày, móc vào hai chiếc xe rồi nổ máy kéo lên. Sau
một hồi khó nhọc cuối cùng chiếc xe của tôi cũng ra được. Nhìn anh ấy
mồ hôi ướt sũng từ đầu đến chân, tôi không biết phải nói sao để cảm ơn
cho đủ. Sau đó, anh có việc phải rời đi, để lại hai chúng tôi với niềm
cảm kích vô hạn trong lòng.
Lãnh lẽo và ấm áp
Khi tôi nhớ đến những ân nhân không cầu
báo đáp này, trong lòng thấy vô cùng xúc động. Nếu như không có đi những
người hùng vô danh như vậy, cuộc sống này rồi sẽ ra sao?
Đôi khi, chỉ một lời hỏi thăm của người
bạn phương xa, một nụ cười nhè nhẹ của vị khách bộ hành trên đường cũng
đủ để xua đi giá lạnh của mùa đông. Sự ấm áp của tình người cũng giống
như hiệu ứng domino, người truyền người, tâm truyền tâm, nhờ đó mà cuộc
sống trở nên tươi đẹp biết nhường nào.
“Thay đổi thế giới” là một câu nói hoa
mỹ, xa vời, đôi khi còn sáo rỗng nữa. Nhưng từ một phương diện nào đó,
kỳ thực lại là điều rất dễ. Bởi vì, mỗi một hành vi, mỗi một lời nói,
mỗi một biểu hiện trên nét mặt của chúng ta đều trực tiếp hay gián tiếp
ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Tục ngữ có câu: “Lương ngôn nhất cú tam
đông noãn, ác ngữ thương nhân lục nguyệt hàn”, nghĩa là: Một câu lương
thiện ấm ba đông, một lời ác lạnh sáu tháng ròng…
Mất và được
Nếu như có ai đó hỏi rằng, điều gì là
quan trọng nhất cuộc sống này? Bạn và tôi, chúng ta mỗi người đều có câu
trả lời khác nhau. Người cơ hàn coi trọng ăn no mặc ấm, người trẻ tuổi
cầu công danh sự nghiệp, người trung niên mong có người chăm sóc lúc xế
chiều.
Cảnh giới khác nhau có nhận thức khác
nhau, trên đời này có vô số điều vẫn đợi chúng ta thể ngộ. Đôi khi, con
người ta chỉ đến khi mất đi những gì mình đang có, thì mới cảm nhận được
sự trân quý vĩnh hằng của nó. Ví như đối với người khiếm thị, thì điều
quan trọng nhất chính là ánh sáng. Đối với người khiếm thính, thì âm
thanh lại là điều họ ngày đêm mong tưởng. Nhưng với một người khỏe mạnh
bình thường, những điều đó lại quá đỗi tầm thường, thậm chí là không hề
trân quý. Chỉ đến khi mất đi tất cả, họ mới hiểu ra rằng tiền bạc, danh
vọng, hết thảy chỉ là vật ngoài thân.
Thiên địa mênh mông, cuộc sống đã từng
có biết bao điều nuối tiếc, cũng có biết bao người oán trời trách đất
rằng ông Trời sao quá bất công. Cuộc sống mười phần thì có đến bảy, tám
phần không như ý. Tuy nhiên đến một lúc nào đó, đến một giai đoạn nào
đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng: Vốn dĩ không cần phải oán trời, trách đất,
chúng ta vẫn có thể sống yên vui, thậm chí là sống yên vui hơn nhiều so
với việc sống trong oán hận.
Nguyên nhân bởi tự bản thân chúng ta
cũng có thể khởi phát lên rất nhiều điều tốt đẹp. Nếu như cuộc sống có
thể làm lại, có thể quay về, lúc đó chúng ta sẽ phát hiện rằng có rất
nhiều việc chúng ta sẽ dùng tâm thái khác để đối đãi.
Có thể nói, nếu như có nhiều việc được
phép làm lại, chúng ta sẽ giảm bớt đi rất nhiều điều đáng tiếc. Nếu như
cuộc đời có thể làm lại, chúng ta sẽ phát hiện rằng, giúp đỡ người khác
chính là giúp đỡ chính mình.
Thiên địa mênh mông, cuộc sống đã từng có biết bao điều nuối tiếc. (Ảnh: euniverso.net.br)
Đời người chúng ta cầu điều gì?
Cuộc sống bộn bề, mỗi người đều dần dần
bận rộn với những thứ như cơm áo gạo tiền, cuốn chúng ta vào chốn hồng
trần với danh lợi tình đeo bám. Chúng ta không thể dừng lại bởi những
suy nghĩ được mất, buồn vui dẫn dắt. Dần dần tâm hồn chúng ta, không
biết tự khi nào đã trở nên trống trải, một đời bận rộn cuối cùng là vì
đâu?
“Đời là bể khổ” câu nói này chẳng thể
dùng một lời mà có thể nói hết được. Năm xưa Phật Thích Ca Mâu Ni thân
là thái tử, sinh ra trong nhung lụa, lớn lên trong phú quý vinh hoa,
tương lai hứa hẹn là bậc vương tử quyền uy tột đỉnh. Tuy nhiên, đối với
bậc đã giác ngộ thì cuộc sống lại chỉ như giấc mộng, mọi thứ là hư vô,
giàu có quyền uy rốt cuộc cũng chỉ như mây thoảng gió qua trong mấy chục
năm ngắn ngủi. Từ lúc sinh ra oa oa cất tiếng khóc chào đời, rồi năm
tháng qua đi, nếm đủ vinh nhục sướng khổ, rồi lại sinh lão bệnh mà qua
đời, cuối cùng còn lại chỉ là một nắm tro tàn. Vậy nên Phật Thích Ca Mâu
Ni đã đi tìm cho mình con đường thoát khỏi sinh lão bệnh tử, đến nơi bờ
giác ngộ.
Hán Chung Ly là một trong ba người đứng
đầu Bát Tiên. Nhìn thấy nguyện ý tu Đạo của Lã Động Tân, Chung Ly đã mời
ông về núi cùng tu Đạo với mình. Nhưng Lã Động Tân từ chối.
Sau đó ở trong quán trọ, Chung Ly đưa
cho Lã Động Tân một chiếc gối để ngủ, còn Chung Ly đi nấu cháo kê vàng.
Trong lúc Chung Ly nấu cháo, Lã Động Tân ngủ thiếp đi và thấy một giấc
mơ. Trong mơ, 40 năm đã trôi qua, hết thảy mọi vinh quang của đời người
đều có cả. Lã Động Tân thi đỗ với điểm số cao nhất, làm quan to trong
triều, rồi lại trở thành Thừa tướng. Ông kết hôn, có con cháu và người
hầu kẻ hạ. Nhưng một biến cố lớn xảy ra, ông bị phản bội và mất hết mọi
thứ, bao gồm cả thân quyến và gia sản, phải lang thang trong nghèo khổ
và cô đơn. Tiếc nuối đời mình, Lã Động Tân bừng tỉnh giấc. Nồi cháo kê
vẫn chưa nấu xong.
Chung Ly cười và hát:
“Nồi kê còn chưa chín,
Giấc mộng đã mơ xong.”
Sau cùng Lã Động Tân quyết tâm theo Chung Ly tu luyện đắc Đạo thành tiên, trở thành một trong Bát Tiên lừng danh trong lịch sử.
Mục đích chân chính của kiếp người là
gì? Người người đều mỏi mòn tìm kiếm cho mình câu trả lời, và mỗi người
cũng có những cách nghĩ khác nhau.
Sống ở trên đời, vạn vật đều không thể
thiếu được ánh nắng mặt trời, cũng như chẳng thể thiếu đi không khí và
nước. Chúng ta cũng chẳng thể thiếu đi tiêu chuẩn thiện ác làm người.
Con người là anh linh vạn vật, vậy nên cũng cần phải có tiêu chuẩn để
làm người, chẳng thể thị phi bất phân.
Có câu: “Trời sinh ta ra ắt có chỗ dùng”
cũng chính là ý đó, đôi khi chúng ta thấy cuộc sống tẻ nhạt vô nghĩa,
nhưng từ một góc độ khác, chúng ta lại đóng vai trò vô cùng quan trọng
với những người xung quanh.
Vậy nên, làm người khi nhìn thấu được
quy luật của kiếp nhân sinh, nhìn thấu được và mất, hiểu ra được vấn đề,
sống với trái tim chân phương thuần tịnh, vạn sự tùy kỳ tự nhiên, ắt sẽ
có một đời an nhiên tự tại.
Theo Secretchina
Minh Vũ biên dịch
Giấc mộng đã mơ xong.”
No comments:
Post a Comment