Sunday, October 20, 2019

Đứt Dây Chằng - Nguyễn Viết Tân


Nghe tôi bị đứt dây chằng người ta cười, cứ tưởng tôi nói đùa.
 "Đàn bà mới có dây chằng chứ đàn ông, đàn ang ai mà có".
Vậy mà tôi bị đứt thiệt đó. Đứt không phải 1 mà là 2 cái dây gân nối từ bắp thịt cánh tay lên bả vai.
Ai có ngờ đâu đứt gân thì đau lắm, đau hơn đau đẻ!

Cách đây hơn 20 năm, tôi đi làm cho công ty ông Bao Phan. Lúc đứng trên một bức tường cao chừng 4 ft thôi, thấy 1 cô "Mỹ đeng" đi ngang qua, cái mông nhún nhảy, tôi tự nhủ:
-Chà, nếu đặt trên đó tô phở chắc cũng không rớt.
Cô ta đi qua rồi tôi còn liếc mắt trông theo và chân thì cứ bước, đâu biết rằng phía trước là một vũng nước đóng rêu xanh trơn trợt. Tôi ngã nhào xuống đất, tuy tường không cao lắm nhưng cái thế té không gượng lại được nên tay chống xuống đất đau điếng, mắt đổ hào quang. Tôi kêu lên:
-Hùng ơi, chắc anh bị gẫy tay.
Nó gọi phone cho ông Bao, ông tới liền chở tôi đi chụp X ray mới biết là không gẫy xương, chỉ bị trật khớp, sau đó chở tới ông thầy võ quen biết. Ông này thoa dầu nóng và nắn cho khớp xương vào đúng chỗ.
Tuy khỏi nhưng lâu lâu nó lại giở chứng đau nhức làm phiền tôi hoài.
Hồi đầu năm 2019, tôi bị cụp xương cổ khi té thang. Chuyện này tôi kể rồi, vì trèo lên bức tường hái thanh long chồm qua nhà hàng xóm. Có người ghét, nói tôi đi rình bà Mễ hàng xóm tắm chứ hái cái quái gì.
Thôi kệ, thiên hạ nói gì thì nói miễn tôi vẫn giữ lòng trong sạch là có ngày...nên thánh.
Vì vụ té này nó cấn cả vô vai đã từng bị tì vết, mà khi khỏi đau cổ rồi tôi không biết bả vai bị chấn thương, cứ ra vườn làm cỏ trồng cây.

Ngày đầu tháng 7 vừa qua tôi đào cái lỗ nhỏ bằng 2 cái tô để trồng cây hoa, thấy vai hơi ê ê, và rồi 2 hôm sau sự nhức nhối tăng dần.
Tôi đi BS vì đau quá, đi đến 3 ông BS trong 1 tổ hợp lận, mà ông nào cũng cho rằng "Chú lớn tuổi rồi, cái gì nó cũng nhão! Cơ bắp ở vai bị giãn, cứ uống thuốc đều là nó dần dần sẽ khỏi."

Đọc tới đây, nếu bạn chưa tới 65 tuổi thì nên ngưng, bởi vì vào tầm tuổi đó, tôi ngán nhất là khi nghe mấy người già gặp nhau toàn là kể chuyện bệnh, với thuốc uống, nghe phát chán.
Có lần tôi đi cùng 3 người khác vào tiệm phở, vừa thò đũa vào tô thì có 2 vợ chồng ông kia vô tiệm. Người cùng bàn với tôi gặp người quen thì chào xã giao:
-Ông bà cũng đi ăn sáng ạ. Sao hồi này khoẻ không?
Bà vợ vui mừng đến cạnh bàn:
-Thưa vợ chồng tôi cũng không được mạnh. Ông ấy cứ bị tắc ruột hoài nên không đi cầu được. Khổ lắm.
Thiệt tôi chưa thấy ai "dzô diên muộn" như cái bà này. Bữa đó ăn phở không biết ngon lành là gì.

Vì bị đau quá nên tôi có xin BS chích cortisone vào ngay chỗ đau chứ uống thuốc không thấy si-nhê gì, xin được đi chụp MRI (chụp hình cắt lớp) và chuyển đi specialist.
Người ta chích thuốc này có khi khỏi luôn, ít ra cũng mấy tháng sau mới đau lại, còn tôi chỉ 1 tuần là nó đau như cũ.
Năn nỉ ông BS cũng không chịu chích nữa, ông nói:
-Thuốc chỉ làm cho ông không cảm thấy đau chứ không chữa được bệnh. Ông thấy không đau, tưởng khỏi rồi nên cứ lái xe, cứ làm việc nặng sẽ bị tổn thương nhiều hơn nữa.

Từ ngày qua tuổi 65 tôi có mua Medical $135/tháng, đi khám bệnh hay mua thuốc không tốn đồng nào, mỗi tháng lại được mua ba cái thuốc vớ vẩn giá $30, mình không mua thì cũng uổng, mà mua cả băng dán, thuốc ho, thuốc cảm, kem đánh răng... cũng được, nên lấy làm khoái chí.
Tới lúc bị đau nhiều mới thấy xài Medical chán lắm. Mình phải vô group, không vô BS không chịu khám dù mình có đưa thẻ Medical..
Để được đi chụp MRI hay đi BS chuyên khoa, phải đợi giấy approve của cái Group này khoảng 16 ngày.
Có vài ông bạn già của tôi nói ổng làm đơn thế nào đó, mà không phải đóng $135/tháng, được cả 2 cái gọi là Medi-Medi của tiểu bang và liên bang, không cần vô group và muốn đi BS nào cũng được.

Hỏi ra thì tôi không được qualify, vì có tài sản là vàng chôn dưới gốc khế trước sân! Tác giả Phạm Hoàng Chương đã từng có mấy bài viết cặn kẽ về vấn đề này.
Khi đang chờ đợi thì cánh tay nhức hoài, tôi bèn đi đấm bóp ở mấy tiệm Tàu, về nhà thấy còn nhức bèn lấy máy đấm bóp ra, cho nó dộng tối đa vào khu vực bả vai.

Than ôi tôi đâu ngờ nó càng chấn thương nặng hơn, đầu bắp thịt toét toè loe ra, đến nỗi không thể nằm ngồi gì được, đau "tái đé".
Tôi rên lên như heo bị thiến, đứa con phải chở gấp tới Urgent Care, chờ cả tiếng họ mới nói đây là 1 clinic nhỏ, không nhận Medical. Họ chỉ cho 1 cái khác cũng gần đó.
Cũng may tiệm đang ế nên không phải chờ đợi, nhưng nơi đây không có BS, chỉ có 1 Practitioner. Cô ta khám xong, nói vì không có máy chụp Xray nên chỉ chích cho giảm đau thôi.

Đêm đó tôi không ngủ được chút nào, nằm ở vị thế nào cũng đau nên sáng sớm phải vô phòng cấp cứu BV Fountain Valley.
Có lẽ nhiều người có kinh nghiệm vô cấp cứu rồi, nếu bệnh nhân không đổ máu đương trường như bị đụng xe hay súng bắn, không ngáp ngáp như bị đau tim, stroke v v.... thì họ cứ để đấy, tha hồ chờ.
Tôi vào lúc 9 g sáng, ra về lúc 3g chiều, được cột chặt rồi trượt vào cái máy chụp hình MRI và chích 1 mũi thuốc giảm đau.

Được giới thiệu 1 Bs specialist, tôi về nhà gọi phone thì ông này nói không nhận Medical, thế là lại phải vòng về BS gia đình..
BS gia đình là gọi theo kiểu người Việt mình, chứ Mỹ gọi là Prime Provider. Vì đã có xin chuẩn thuận trước nên BS liền cho tôi đi BS chuyên khoa liền. Tôi kêu lên:
-Ơ hay. Ông này là BS bàn chân bữa trước cắt cái móng chân ingrown nails cho tôi đây mà.
Vậy là có lẽ mấy cô y tá lầm, lại phải re request  và tôi chờ 16 ngày sau mới có giấy. Gọi phôn hoài không lấy được hẹn nên tôi tới ngay phòng mạch.
Mở cửa ra tôi muốn dội ngược vì ngồi trong đó có đến gần 30 kẻ sứt càng gẫy gọng, ngồi xe lăn, chống nạng, băng bột...mà có rất nhiều người cầm cái giấy approved giống hệt tôi.
Lại chờ chừng vài tiếng rồi nhận cái giấy hẹn 15 ngày nữa.

Vậy là bị đau từ hôm 7 tháng 7, đến 23 tháng 9 nghĩa là hai tháng rưỡi tôi mới được gặp ông Bác Sĩ chuyên khoa để được cho biết tôi có cần giải phẫu hay không.
Sau khi xem xét tấm hình tôi đã chụp MRI trên màn hình, ông BS specialist kêu y tá đem tôi đi chụp thêm 5 tấm hình nữa. Sau 1 giờ chờ đợi thì ông ấy phán:
- Ông mạnh thiệt, so hình bữa trước với bữa nay thì thấy gân đứt đã gần lành. Chúc mừng. Nhớ về nhà phải thường xuyên kiếm cái gì mềm mềm mà bóp chứ không thôi sẽ đau lại đó và bắp thịt tay sẽ teo dần đi.
Tôi dốt tiếng Mỹ nên ngớ mặt ra:
-Cái mềm mềm của tôi hay của người khác?
Ổng lừ mắt:
-Mân mê cái của mình thì biết bao giờ mới khỏi? Ông đi mua trái banh mềm- soft ball- cỡ trái cam mà bóp.
Thế là bệnh nhân hân hoan ra về, vừa đi vừa huýt sáo, bảo vợ ghé chợ mua 2 cục thịt bò Roast beef to tổ chảng mà có 21 usd, về chiều nay nướng ăn mừng.
Ông anh cột chèo của tôi nói vậy là may lắm, chứ em gái ổng cũng không có làm việc gì nặng, mà bỗng dưng vai bị sưng lên đau đớn lắm.
Bác sĩ giải phẫu phải cắt 2 lỗ rồi luồn kim như đan len vào mà dùng chỉ đặc biệt, kéo đầu gân đã đứt mà nối vào nhau.

Nói tóm lại, qua tuổi 65 rồi chúng ta nên nghỉ ngơi hoàn toàn, mang bao gạo 50lbs từ xe vô, khiêng nồi phở từ bếp nọ qua bếp kia, cắt cỏ vườn, trồng cây v.v... nếu không có con cháu ở nhà, thì nên nhờ vợ giúp.
Cẩn tắc vô áy náy các cụ ạ.
Sách có câu "núp bóng tùng quân" ý nói người chồng như cây thông cây tùng, toả bóng mát cho vợ núp dưới đó tránh mưa nắng gió sương, còn tôi từ nay phải đành "Núp bóng tùng...xèng".

Nguyễn Viết Tân
vvnm.vietbao.com

No comments:

Post a Comment