Cháu
muốn tố giác Bác Cáo* trước thế giới
Nhân
việc thứ trưởng Trương Minh Tuấn ký quyết định thu hồi thẻ nhà báo của nhà báo
Đỗ Hùng (Báo Thanh Niên), Dân Làm Báo nhận được một bài viết châm biếm toàn dấu
sắc do bạn đọc trong thôn gửi tới. Xin chia sẻ cùng bạn bè trong thôn, đặc biệt
gửi tới Thứ trưởng Tuấn – người đang chạy đua vào vị trí Bộ trưởng Bộ thông tin
với lời nhắn: Chú Tuấn cứ ghét dấu sắc, lắm chú thích phóng bút viết dấu sắc
khiến chú Tuấn lúng túng, húng hắng.
Hoang-Nhi (Danlambao) – Bác Cáo gốc gác nước khác, lúc trước sống dưới núi Các
Mác, trú hốc Pắc Bó, đất Bắc.
Bác khoác lác Bác thích dép lốp, cách sống chất phát. Bác nói thế, chứ lối Bác
sống rất tốn kém. Lúc mới kháng chiến, các thứ thiếu thốn, lắm lúc cấp dưới đói
khát sắp chết. Bác phán: “Bác ngán nếp, chán bắp, chí thích đớp chó nướng uống
với đế nếp”. Bác thích uống nước suối mát có nắp đóng. Bác khoái tắm nước suối
nóng có chất muối khoáng. Bác nói với cấp dưới:
– Bác cấp nhớn, cốt cách quí phái, Bác đếch muốn tắm nước giếng. Bác rất khiếp
nước giếng. Nước giếng có lá, có ếch nhái lí nhí.
– Lấy nước ấy nấu chín với chút muối. Phát các chú, thím cấp dưới uống thế cháo
chống đói.
Có lúc Bác mớ Bác sắp có bí quyết cứu thế. Bác vớ lấy lý thuyết Các-Mác, Cứ thế,
Bác ngốc nghếch nuốt ngấu nghiến, chứ kiến thức bác rất lú. Bác đếch có biết thấu
hết thứ lý thuyết í. Thuyết Các-Mác, cái mớ lý thuyết bá láp ấy thế giới vứt xó
rác, chó thấy muốn phóng uế.
Các “Cố Vấn” lúc ấy rất khoái khích Bác. Hứng khí, Bác nói bác muốn quất tế hoá
lý thuyết Các- Mác, Trước giúp Đất nước tống Phát-Xít, đánh Đế Quốc. Kế đến
giúp thế giới cứu đói, thoát ách áp bức, khống chế các nước lớn lấn áp nước bé…
Đúng cái thói bốc phét! Có số Cố Vấn chán ngán nói xéo thế đấy. Bác éo biết.
Có đứa nói “xấu” Bác, Bác biết, Bác thuốc chết ngắt.
Bác khoác lốt trí thức chứ Bác rất ghét lớp trí thức có tiếng. Bác sống rất láu
cá chứa chất thú tính.
Bác nhớn chứ Bác có thú… thích bế các cháu gái mới lớn. Bác bú mớm, mó máy các
cháu gái khắp chốn… Thấy rất ngứa mắt.
Các nước khắp thế giới biết Bác thiếu đứng đắn mới khuyến cáo Bác trước. Cấm
Bác bế bú hít các cháu gái các nước ấy. Bác rất tức, Bác chống chế với khách Quốc
Tế: “Các Cháu gái nước tớ, lớn bé mến Tớ tất. Nếu tớ muốn… tớ cứ… Các cháu ấy
tiếp tớ rất hứng thú, éo có đứa chống đối ”.
Bác có biết?
Lắm đứa tố Bác hiếp các cháu. Thấy Bác, các cháu khiếp muốn té c… đ… chứ các
cháu đ… có hứng tiếp Bác. Nhá!.
Bác rất khoái… các cháu gái núi. Bác nói: “Các cháu ấy rất thích hát, chất phát,
ít có ý kiến, rất hiếm dám chống đối”. Với các gái núi ấy Bác thích cháu Gái
Núi X** nhất. Bác chiếu cố X rất táo. Hết bế tới b…,b…, Bác tới tấp hiếp Gái
Núi. Bác hiếp tới chán. Gái Núi tiếp Bác riết tới lúc Gái có cháu Tất Tín, Gái
Núi muốn Bác cưới có giấy giá thú, Bác mất hứng. Bác thấy hết sướng tiến tới
Bác ghét đắng.
Bác tính kế mới. Bác muốn kết thúc dấu vết dính líu với Gái Núi X. Bác quyết hết
sức thất đức: “Giết!” Bác bất chấp.
Đám tướng tá lớn bé biết Bác ác đức thế cứ trố mắt ngó (có đứa ráng nhắm mắt),
chứ đếch dám có ý kiến. Các chú chiến đấu rất tốt, chống các thứ khác rất khá,
chứ chống cái ác trước mắt… Các chú ấy chống rất… yếu, tránh né rất khéo.
Các chú éo có khí phách, éo có xứng đáng với chức tước lớn các chú nắm.
Các chú lúc ấy rất khiếp Bác?
Ý thức Tốt/Xấu các chú quá thấp kém?
Các chú ấy có đức tính giống Bác?
Các chú ấy lấy cớ cấp dưới cấm có ý kiến trái với cấp nhớn. Mấy chú cứ thế mắt
nhắm mắt ngó, đếch dám hó hóe.
Bác xúi chú Hát (H***) lấy xế cán chết Gái Núi X vứt xuống cống. Hát nói: “Cái
đó đối với cháu, đếch khó!”. Bác nói: “Thế mới xứng Cháu Bác… Tốt!, Rất tốt! Cấm
thất hứa đấy nhá!”
Trưóc lúc giết X, Hát lấy hết sức táng X mấy cái tát tóe khói. X choáng váng té
sấp. Hắn dí…, ép hiếp X mấy cú mới xách cán búa quất mấy phát trúng gáy. Máu bắn
tứ tóe với tiếng hét, tiếng khóc rống. Hắn thấy thế khiếp quá, lấy sức kéo lết
X xuống dưới đất, tống xế cán nát óc. X chết tức khắc.
Nhớ Mốt-Chín-Sáu-Tám (1968), Huế có cái Tết rất khốn đốn. Lúc bá tánh sắp thắp
nến cúng vái các Đấng đón Tết. Bác kín đáo chúc Tết láo: “Quyết đánh tốt nhá
các cháu… Chiến thắng ắt… có Bác…” Cố ý muốn bắn tiếng xuất phát, nhắn các chú
“cán núi”, đám lính-núp láng (lính Nón Cối) xách súng, vác giáo mác đánh lén phố
Huế tới tấp, đúng lúc tiếng pháo Tết mới tí tách đốt. Chúng núp dưới Bóng Tối bắn
phá rất sắc máu.
Cái đám Cán Núi hắc ám (HPNT, HPNP…) kéo xuống phố bắt trói bá tánh, lấy báng súng
đánh bá tánh tới ói máu. Chúng đấu tố láo bá tánh, cấm bá tánh đối đáp. Éo có
chút chứng cứ kết án, chúng cứ giết, giết rất gấp gáp. Chúng xúi lính lác giết
khách Quốc Tế, bắn giết bá tánh rất ác.
Mấy hắn hống hách quát rất phách: “Bác có nhắn chúng tớ. Giết… Giết hết mới chiến
thắng. Mấy chú cứ thế tiếp tiến. Cấm có sót!”.
Tới sáng, lính Nón Sắt tấn chiếm, cứu Xứ Huế. Đánh rất gắt. Với ý chí sắt đá,
tướng tá phía Nón Sắt quyết sống chết với cái đám Nón Cối. Lính Nón Cối chết
khá. Yếu thế, chúng nhốn nháo rút tháo.
Lúc trốn thoái, chúng bó nhóm bá tánh, kéo hết xuống núi, đến các hốc đá. Chúng
báo oán bá tánh, trách bá tánh dám chống chúng, éo giúp chúng đánh lính Đế Quốc.
Chúng bắn giết rất khát máu. Thiếu súng ống, chúng lấy búa sắt dếnh bá tánh tét
trán, nát gáy. Lấy cuốc béng chém các má, các chế, các cháu gái toác óc, chết rất
uất ức, chết khó nhắm mắt. Ác, quá ác.
Khắp phố xá Xứ Huế lúc ấy, xác pháo có lác đác, chứ xác chết kín đất.
Dưới các suối, xác các cháu bé chết lố nhố. Dưới các hố cát, xác bá tánh chất
đống, chết đứt khúc. Máu với máu thấm thấu mấy tấc đất, váng tới khắp các suối
khiến cá chết lếnh láng.
Thế đấy! Bác cháu chúng nó, cái đám trí thức láu cá khoác áo Các-Mác chứ ác gấp
mấy Phát-Xít.
Đứng trước Báo Chí, chúng trí trá rất mánh khoé. Chúng nói: “Phía Đế Quốc bắn
giết bá tánh chứ lúc đó tớ núp núi, éo xuống phố, éo chứng kiến, éo biết…”.
Mấy
Má ái quốc hiến hết… vốn liếng giúp Bác kháng Pháp, đánh Đế quốc, Bác báo hiếu
với cái giấy GIẾT!.
Có thế
mới thấy Bác: Cái thứ đớp cháo đá bát. Thứ chó má, có thú tính rất quái ác, có
lối sống hết sức thất đức.
Bác xấc láo với Đức thánh****.
Bác phét Bác ái quốc, chứ Bác éo có ái quốc lấy chút xíu. Bác tính kế kín với Mấy
Chú bán Nước rất lém luốc.
Nói túm tắc: Bác rất cáo & rất ác.
Cấp báo đến quí Net-khắp-thế-giới (internet), nhớ chú ý cái đám cháu chắt núp
dưới h… Bác. Chúng ké cái bóng Bác hút máu…tháng…
Kính Bút.
Cháu.
Hoang-Nhi
danlambaovn.blogspot.com
*
Tái
Bút: Các chú, các bác lướt nét, thấy bức xúc cứ đánh máy tố Bác tiếp giúp cháu.
Cháu đuối sức muốn stop. Bái bai.
Hội Thi Kể Chuyện Bác Hồ - Lộc Dương
ReplyDeleteHôm nay thằng con trai hắn đi học về, khoe được nhà trường cấp giấy khen vì đoạt giải nhất trong hội thi kể chuyện về bác. Hắn ngạc nhiên lắm, con hắn bé bằng tí, mới học lớp 4, biết gì về bác mà kể. Nhưng thằng bé nói:
- Con chỉ toàn bịa thôi, vậy mà ai cũng vỗ tay, nhất là cô giáo chủ nhiệm. Còn cô hiệu trưởng thì cho các bạn Cờ Đỏ đi kiểm soát xem bạn nào không vỗ tay thì tát vào mặt hay ghi tên vào sổ.
Hắn hỏi:
- Con kể thế nào mà đoạt giải nhất? Nó bảo:
- Các bạn khác thì kể toàn mấy chuyện đã học trong sách, ai cũng biết rồi. Còn con tự bịa ra chuyện không có, cho nên ai cũng thích. Con kể thế này:
- Bác hồ rất siêng năng tập thể thao. Hồi ở hang Pác Bó, ngày nào bác cũng chui ra khỏi hang để tập. Chỉ trừ ngày mưa là bác không tập thôi, vì bác... sợ sét đánh. Nhờ bác tập thể thao đều đặn, nên ngực bác có 6 múi. Sau này vì bận việc nước, bác bỏ không tập nữa, nên giờ ngực bác mới không còn múi nào...
- Bác hồ rất yêu cá cảnh. Tại nhà sàn của bác có xây một cái ao nuôi cá. Hàng ngày dù bận trăm công ngàn việc nhưng bác vẫn tự tay cho cá ăn. Trước khi cho ăn, bác chắt lưỡi kêu chóc chóc chóc, đàn cá bu lại, bác mới nhẹ nhàng rải thức ăn xuống cho cá. Bác bảo: Cá cũng như phụ nữ khó tính, khi cho ăn phải nhẹ nhàng, không được đổ nguyên cái xô thức ăn xuống, làm cá sợ, cá ăn không ngon miệng. Do đó đàn cá rất yêu kính bác. Sau này khi bác mất, người khác lãnh trách nhiệm cho cá ăn cũng chắt lưỡi kêu chóc chóc chóc, nhưng đàn cá nhận ra không phải tiếng của bác, nên chúng buồn bã bỏ ăn, mấy ngày sau thì nổi lên vì chết đói, khiến cho hôm đó các đồng chí phục vụ tại nhà sàn được một bữa no nê.
- Hồi còn làm chủ tịch nước, bác vẫn cải trang để đi thăm dân cho biết sự tình. Một hôm, bác vô chợ Đồng Xuân giả làm người đi chợ mua thịt heo. Thấy bà hàng thịt bán quá giá niêm yết, bác mới nhẹ nhàng hỏi sao bán mắc thế. Bà hàng thịt vì không biết là bác nên mới chửi thề, lấy giấy và hộp quẹt ra đốt phông lông, vừa đốt vừa chửi: Mới mở hàng đã có cô hồn tới ám, muốn mua rẻ thì lên ti vi mà mua.
Con còn định kể thêm mấy chuyện nữa thì cô Hiệu Trưởng chạy ra bảo: - Thôi được rồi. Em được hạng nhất rồi, em đừng kể nữa...
Hắn xoa đầu khen con hắn giỏi lắm. Nhưng vợ hắn đang ngồi may gia công gần đó quắc mắt lên:
- Con nó nói điêu vậy mà anh khen. Khen thế quá giết nó. Trẻ con như tờ giấy trắng mà anh lại đi khuyến khích trẻ thói điêu toa. Làm thế chúng sẽ quen dần đi với sự dối trá, lớn lên sao trở thành người lương thiện?
Hắn cãi:
- Trong sách giáo khoa dạy cho con nít còn nhiều chuyện bịa trắng trợn hơn nữa, sao em không nói? Ai đời trời lạnh lại đi hơ cục gạch cho nóng lên rồi ôm ngủ, nó phỏng cả buồi, cả dái ra ấy chứ.(!) Rồi có thằng già tiến sĩ nào đó còn lên ti vi thuyết giảng là bác hồ biết 29 thứ tiếng. Chúng nó nói láo về bác như thế mà có đứa nào dám phản đối đâu. Mấy thằng người lớn ngồi nghe cũng thế, biết là xạo, nhưng vẫn giả bộ chăm chú nghe, giả bộ vỗ tay, giả bộ tin là thật. Hỏi em xã hội như thế, đứa nào cũng gù, em bắt con em phải thẳng lưng, thành ra nó bị khuyết tật từ năm lớp 4 à?
Vợ hắn đốp lại:
- Như em lúc đi dạy, không chịu gù theo, cứ thẳng lưng, bị đuổi việc có sao đâu. Em vẫn sống và bây giờ vẫn hài lòng với sự “khuyết tật” của mình để được làm người tử tế.
Biết là cãi không lại vợ, hắn bỏ vào phòng. Nằm một hồi hết tức, hắn nhớ lại lời thằng con kể chuyện mà cười rinh rích, nhất là đoạn bác chỉ cách cho cá ăn. Làm sao mà bác biết trước được mấy chục năm sau sẽ có một con mụ chủ tịch quốc hội nóng nảy, khi cho đàn cá của bác ăn, đã quăng nguyên cái xô thức ăn xuống nước, khiến cho ít nhất 2 con cá bị...tử vong do... chấn thương sọ não.
Không lẽ đây lại là một truyền thuyết về tài tiên đoán của bác, để có thể bổ sung thêm vào cuốn “ Vừa đi đường vừa kể chuyện “ do thằng tác giả T.Lan mất dạy nào đó đã cả gan bịa ra những chuyện không có, rồi gán ghép cho bác hồ hơi bị kính yêu của chúng ta?
Lộc Dương