Bà mẹ kể ngày xưa dì Chín nghèo nhứt gánh mình. Áng chừng còn ba
tháng nữa tới đám giỗ bên nhà ngoại, Chín đi mua chục vịt con về nuôi.
Vịt của Chín lớn lên không nhờ hột lúa nào (thứ đó dành cho bốn
miệng người trong nhà còn không đủ), dì nuôi chúng bằng cám trộn bèo, cuối
chiều có thêm mớ ốc bươu vàng tách vỏ bằm nhỏ.
Đúng giỗ dì bắt cặp vịt xách về, cúng ông ngoại cái món ông ưa
nhứt hồi còn sống; vịt luộc chấm mắm gừng.
Có năm vịt còi vì ăn không đủ sức, lườn bén lẹm tóp khố.
Có năm gió độc làm cả bầy lăn ra chết hết, Chín đi câu cá lóc
mang về cúng.
Và những gì Chín đem qua làm giỗ, ai cũng nâng niu cảm động.
Con cá lóc với cái măng tre ấy cũng có giá trị ngang bằng với
con heo quay cậu Hai chở từ ngoài chợ vô.
Với một gia đình đông con, tứ tán khắp nơi, đám giỗ ông ngoại là
bữa tiệc huy hoàng.
Hình dung linh hồn ông ăn hết từng ấy món, chắc lặc lè bay không
nổi. Dọn mâm cúng đã thấy chóng mặt, ai cũng đem theo những thứ ngon nhất trong
vườn nhà mình. Biết Chín có măng tre đầu mùa, mẹ mua giò heo, vậy là thành một
món ngon. Không ai, kể cả Chín phải thấy tủi thân vì đã cúng ông già bằng những
thứ còm nhom rẻ rề. Chẳng ai so đo chuyện nhiều ít, mà cũng không so đo được.
Như Chín, làm sao tính được công đi bắt ốc vớt bèo nụm nịu nuôi bầy vịt, công
xa xót khi chuột cống xông vào chuồng cắn cổ chết mấy con, công dầm mình đi cắm
câu, đặt trúm.
Bà mẹ nói hồi xưa đám giỗ vui, giàu nghèo đề huề không khoảng
cách. Ai đem gì về cúng cũng không quan trọng bằng đủ mặt. Đám giỗ giữa năm
nhưng ngay từ Tết đã hẹn nhau về. Diễn ra chỉ hai ngày nhưng giỗ đã được nhen
lên trong mỗi đứa con từ vài ba tháng trước. Người này trồng khóm, gieo cải sao
cho ngay dịp giỗ đó là có rau trái lứa đầu, người kia để dành thứ nếp dẻo thơm
gói bánh, cậu Út thì tự mình làm men, nấu rượu, cái thứ rượu trắng chưng đi cất
lại để đám đàn ông uống không nhức đầu.
Hồi xưa đám giỗ vui, bà mẹ bần thần nói hoài. Khi đó Chín đã ra
về. Nhắn Chín qua nhà là để cho dì ít tiền về đám giỗ ngoại. Bây giờ không cần
nuôi vịt xách qua vì cậu nói không cần. Xóm mình đám giỗ, thôi nôi hay đầy
tháng cũng bằng tiền tuốt. Đi bằng tiền gọn gàng và dễ dàng để nấu nướng những
món đã tính trước.
Nhưng tiền thì đong đo được, bằng mắt thường. Nó làm tổn thương
Chín, người sớm mai oằn vai gánh rau đi chợ, gánh thêm ông chồng hen suyễn với
bầy con đông. Giỗ năm ngoái Chín líu ríu đưa cậu em năm chục ngàn, sau nghe mợ
bĩu môi, thời buổi tiền mất giá chỉ nhiêu đó có mua được gì, không thấm tháp vô
đâu.
Ngoài chợ người ta đi đám cưới nhà hàng tệ lắm cũng phải ba trăm
rồi.
Đám tiệc hiển nhiên là không nói tới, dân xóm Chiếc thăm bệnh,
cúng chùa cũng bằng tiền, chẳng cần bày vẽ bỏ bao thơ. Lì xì Tết trẻ con so đo ngay
lộc người này nhiều hơn người trước. Dúi cho Chín ít tiền, bà mẹ biết không có
nghĩa là đứa em gái mình không tổn thương. Bồn chồn rờ nắn cái túi áo bà ba
mỏng dính, Chín nói giỗ năm sau có khi em không về.
Chung quanh người ta nhìn nhau, đo tấm lòng nhau bằng những mệnh
giá của tờ giấy lạnh, Chín tránh làm sao khỏi xây xước. Vài nhà trong xóm còn
vay nợ để đi đám được rỡ ràng mày mặt, cũng giống có quãng vay mượn mua dàn
karaoke hoành tráng hơn nhà bên. Như có những cơn sóng thực dụng vô hình cứ vỗ mãi
vào bờ xóm Chiếc, làm long lở cái gọi là tình nghĩa.
Con sông chảy xiết qua xóm Chiếc mang theo gì trong lòng nó, chỉ
nó biết.
No comments:
Post a Comment