Lời tác giả: Câu chuyện xảy ra lúc những người trẻ lai
Mỹ được định cư ở Hoa Kỳ vào thập niên 1900 theo diện con lai. Đây là câu
chuyện có tính cách hư cấu. Gửi đến bạn đọc như một nụ cười “nghiêng” trong mùa
Giáng Sinh. Nếu có trùng sự hợp với một vài nhân vật nào đó, là ngoài ý muốn
của tác giả. Xin cảm tạ.
Khi
Nhọ nhìn lại đời mình thì chỉ thấy một khoảng trống thật lớn, và Nhọ chưa làm
sao để lấp đầy được. Có thể cuộc sống của Nhọ đã không được hoàn hảo ngay từ
thuở nhỏ, cái thuở người ta vui vẻ bên cha mẹ, trong khi Nhọ phải lăn xả vào
đời sống tối tăm để tìm ra chút ánh sáng cho đời mình. Lớn lên một chút, Nhọ
mới thấy sự khác biệt của mình với những người chung quanh. Tóc Nhọ quắn tít,
da Nhọ đen thui. Và, Nhọ mới thấm thía đến cái tên người ta đã gọi Nhọ từ bao
nhiêu năm nay: thằng Nhọ.
Phải!
Thằng Nhọ. Nói cho nhiều cũng không thể nào diễn tả được sự mẫn cảm luôn luôn
ẩn chứa trong Nhọ. Thỉnh thoảng sự mẫn cảm đó làm trào ra những giọt lệ; chảy
ngọt ngào qua mắt , rồi sáng loáng trên khuôn mặt toàn một màu đen làm nền của
Nhọ. Nhọ đang vẽ tranh? Nhọ muốn lắm. Nhưng Nhọ không đủ khả năng để vẽ lên
chân dung và hoàn cảnh đời mình.
Ðời
sống đã dạy cho Nhọ những đắng cay mà Nhọ là một hệ quả. Nhọ chấp nhận như chấp
nhận trước đó cha Nhọ là một người lính viễn chinh tìm vui trên thân xác mẹ
Nhọ, không phải là kết tinh của một cuộc tình thề non hẹn biển. Nhọ là một hạt
giống trong lúc người ta bừa bãi làm rơi rớt trên mảnh đất vốn không thuộc về
nó. Nói như thế có nghĩa là Nhọ oán trách cha Nhọ? Cũng có phần đúng. Tại sao
ông không mang “áo mưa” khi đi “hành quân” để giờ này Nhọ phải ôm lấy gió rét
vào mình? Nhọ thường chửi rủa ông mỗi khi Nhọ bị xã hội đẩy vào lề cuộc sống.
Nhọ
biết Nhọ phải sống, phải còn hiện hữu với đời. Ít ra, Nhọ cũng không tệ. Nhọ
được người ta xem như món hàng, mua bán, trao đổi để qua Mỹ cùng Nhọ theo diện
con lai. Nhưng đến Mỹ rồi thì sao? Nhọ cũng bị người ta kỳ thị và bỏ rơi thôi.
Nhọ
vật lộn với đời sống mới với vốn liếng Anh ngữ chắp nối vụng về. Nhọ làm bồi
bếp và thu mình sau bếp ở một quán cà phê Việt Nam có bán kèm thức ăn nhẹ. Quán
có nhạc sống mỗi ba đêm cuối tuần. Thành phố Nhọ sống rất ảm đạm, không có thú
vui nào khác ngoài trừ bạn bè dăm ba đứa độc thân tụm đầu nhau vào những tách
cà phê hoặc những ly bia cuối tuần, nghe nhạc rầm rì để quên đi một tuần cày
bừa nhọc nhằn. Quán đông lắm những khi có mời ca sĩ từ bên California qua.
Những lúc ấy Nhọ kiêm thêm phần rửa ly tách, chén bát. Vừa rửa chén, vừa
nhẩm hát theo những ca sĩ đang trình diễn bên ngoài. Những bản nhạc mà Nhọ rất
thích: “Ðời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn…” được Nhọ thuộc nằm lòng. Cũng
có những bản nhạc mới nghe câu đầu, Nhọ đã trào nước mắt như: “Thằng bé âm thầm
đi vào ngõ nhỏ, tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo…”
Nhọ
tiếp tục công việc của mình như thế, cho đến một hôm bỗng nhiên Nhọ không còn
oán trách cuộc đời. Ngọ nhớ rất rõ đó là vào mùa Giáng Sinh. Ca sĩ được mời bên
California đột nhiên hủy show. Quảng cáo đã được đăng báo. Bích chương rầm rộ xuống
đường, đứng không biết bao nhiêu cột trụ ở những khu có đông người Việt qua
lại. Ðột nhiên giờ phút cuối lại hủy bỏ.
Bà
chủ khoát tay:
Anh
Lịch khoát tay:
Anh
Lịch nhảy xuống sân khấu, đứng cạnh bà chủ:
“Sao?
Tôi nói có sai không? Tôi là nhà nghề mà, chỉ nghe thoáng qua là tôi biết nó có
một giọng hát để làm… ca sĩ.”
Bà
chủ đổi giọng:
“Ừ
nó hát hay thiệt. Nhưng ngày mai làm sao mà giải thích với khán giả về con quỷ
ca sĩ kia hủy sô đây?”
“Chị
muốn chơi nó thì ngày mai cứ nói toạc móng heo, con nhỏ đó cho chị leo cây. Cho
chị leo cây có nghĩa là cho khán giả của thành phố này leo cây. Mai mốt con nhỏ
đó đừng hòng về làm ăn ở thành phố này nữa. Chị cứ trang trọng giới thiệu thằng
Nhọ là là ca sĩ mới, được trung tâm nào đó bên Cali khám phá, đang thu
hàng loạt videos, hàng loạt albums… sắp phát hành nay mai là được rồi. Chị cứ
phóng đại… Tôi biết đó là nghề của chị mà…”
“Ừ
nhỉ! Nhưng phải đổi tên cho nó đi. Mày nghĩ ra tên gì không?”
“Gọi
là Richie Nguyễn đi, cho nửa Việt nửa Mỹ. Bây giờ người ta chuộng ca sĩ Việt có
màu sắc Mỹ lắm. Nhìn kỹ hắn cũng giống ca sĩ Lionel Richie đấy chứ.”
Bà
chủ cãi:
“Nó
đẹp hơn Lionel Richie.”
Anh
Lịch vỗ tay đánh đét:
“Ðó,
chị cũng thấy nó đẹp phải không?”
Bà
chủ cười:
“Vậy
không lo tập tiếp đi?”
Hôm
đó, Nhọ được cả ban nhạc tận tình tập tới sáu bài hát để “dằn túi” như lời anh
Lịch nói. Cả sáu bản nhạc Nhọ đề nghị tập, Nhọ đã thuộc nhừ như cháo. Cho nên,
vấn đề còn lại là vấn đề trình diễn mà thôi. Ðến bây giờ Nhọ mới biết Nhọ là
con người của… âm nhạc. Chỉ là tập dợt thôi mà Nhọ đã để được hồn vào trong bản
nhạc, tay khoa, chân bước có vẻ nhà nghề lắm rồi. Bà chủ đứng dưới nhìn, thỉnh
thoảng góp ý cho Nhọ vài câu. Nào đừng quơ tay như thế, trông giống Quốc Anh
lắm, nào đừng luyến láy chữ kia như thế nghe giống Chế Linh lắm v.v. và v.v.
Bà
chủ của Nhọ lúc xưa vốn cũng là ca sĩ phòng trà, cho nên cũng biết chút về âm
nhạc, về chất giọng cũng như cách trình diễn. Nhọ nghe lời bà một cách ngoan
ngoãn như một cậu học trò chăm chỉ. Thỉnh thoảng, Nhọ hát sai note lại bị anh
Lịch ngưng đàn chửi vào mặt. Nhọ cũng nhe răng cười, rồi sửa lại. Tuy nhiên,
việc tập 6 bài hát để chia ra hai phần trình diễn của Nhọ vào ngày mai cũng
được diễn ra suôn sẻ. Nhọ nhớ mãi lời bà chủ dặn. Ðừng bắt chước giọng của ai
cả, Mình phải có một chất giọng riêng mới ăn khách được. Mày có nhiều chỗ hát
giống Chế Linh lắm đó, lo mà sửa đi. Ðiệu bộ nữa, cứ khoa tay theo kiểu của ca
sĩ Quốc Anh là không được. Họ đã có chỗ đứng cho riêng họ rồi. Tao đã bảo mày
đừng thèm giống bất cứ một ai. Hiểu không? Ngày xưa nghệ danh của tao là Hoài
Thu, lại bắt chước Lệ Thu, bị giọng hát của bả đè tao đến bây giờ cũng ngóc đầu
lên không nổi. Ngày xưa, đi hát ở đâu cũng nghe người ta khen tao hát giống Lệ
Thu. Lúc ấy, thật sự tao hãnh diện lắm. Không ngờ, càng giống tao lại càng
không phải là tao, đành làm ca sĩ cá kèo chỉ được giống… Lệ Thu. Nhọ cười thầm
trong bụng. Ðược giống Lệ Thu là may cho bà lắm rồi.
Nhọ
nhìn giá tiền, ngần ngừ:
“Mắc
quá.”
“Không
sao. Coi như tiền cát sê của mày. Phải kiếm thêm một bộ nữa, không lẽ ngày mai mày
xuất hiện hai lần chỉ mặc có một bộ đồ?”
Nhọ
không có ý kiến, chỉ để bà chủ Hoài Thu lăng xăng tìm đồ cho Nhọ. Nhọ tin ở con
mắt bà. Vì, dầu sao bà cũng là… ca sĩ đàn chị mà.
o
O o
Trời
vừa vào tối là khách đã nghẹt cả tiệm. Nhọ đứng sau “hậu trường” nhìn ra sân
khấu nhỏ, lòng bỗng hồi hộp vô cùng. Chương trình rồi cũng phải bắt đầu. Tội
nghiệp mấy cô ca sĩ «địa phương» ra hát lót mấy bài đầu đã bị khán giả la tới
tấp, đòi cho bằng được ca sĩ có tiếng từ Cali về như đã quảng cáo trong bích
chương. Cuối cùng bà chủ Hoài Thu phải bước ra sân khấu:
“Kính
thưa quý vị. Chúng tôi thành thật xin lỗi cùng quý vị. Vì trời bão tuyết nên ca
sĩ chúng tôi mời từ Cali về đã bị kẹt lại ở phi trường Boston.” Tiếng la ó phản
đối bắt đầu. Bà chủ Hoài Thu giơ tay ra hiệu. Xin quý vị hãy bình tĩnh. Ðể tạ lỗi,
chúng tôi sẽ tặng mỗi bàn một chai rượu mạnh đêm nay. Và, cũng may, chúng tôi
có liên lạc được một ca sĩ hiện đang được ái mộ bên Cali. Ca sĩ Richie Nguyễn.
Anh đến đây tuần qua, nhân dịp đoàn làm phim đang quay ngoại cảnh của anh hát
tại thành phố chúng ta trong cuốn Video mới nhất. Chúng tôi còn được biết ca sĩ
Richie Nguyễn đã được một trung tâm uy tín bên Cali ký hợp đồng để sản xuất ra
hàng loạt Karaoke, Video, và CD sắp phát hành trong nay mai. Ca sĩ Richie
Nguyễn hiện đang cộng tác với vũ trường Ritz của nhạc sĩ Ngọc Chánh ở quận Cam
và vũ trường Majestic của ca sĩ Phi Khanh. Ca sĩ Richie hiện rất bận rộn, anh
có mặt với chúng ta hôm nay thật là một vinh dự cho chúng tôi. Xin quý vị một
tràng pháo tay để chào mừng nam ca sĩ Richie Nguyễn.”
“Chả
biết.”
Nhạc
dồn dập. Nhọ bước ra. Bà chủ đã khéo léo trang điểm cho Nhọ, khiến Nhọ khi
không như một kẻ chăn cừu, biến thành hoàng tử tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu.
Nhọ
cười điệu đàng. Hàm răng Nhọ trắng đều dưới ánh đèn màu. Tiếng vỗ tay một lần
nữa vang lên. Nhọ xúc động thật sự. Cầm micro, nói theo bài bản:
“Kính
thưa quý bà con đồng hương. Thật hân hạnh cho Richie đã được tao ngộ lần đầu tiên
với quý dzị ở đây. Hy vọng quý dzị dành cho Richie những thương mến, như quý
dzị đã dành cho các anh chị nghệ sĩ khác từ Cali qua. Cảm ơn quý dzị.”
Cặp
mắt Nhọ long lanh. Nhọ nhủ lòng điệu thêm một chút, cho nước mắt chảy ra là… ăn
tiền. Nhọ nhắm mắt, để cho tâm sự của mình luồn lách trong mỗi lời hát. Bà chủ Hoài
Thu nhìn Nhọ đăm đăm. Thằng nhỏ thiệt có tài. Bà nhìn quanh khán giả, bà thấy
có những người len lén chùi nước mắt. Ðêm Giáng Sinh tha hương lạnh lẽo, ngồi
cùng nhau nghe nhạc quê hương thật là thiên thời địa lợi cho Nhọ. Bà cũng
suýt khóc. Khóc vì Nhọ là vị cứu tinh của bà. Bà Hoài Thu làm bộ rủa thầm. Mẹ,
hát lần đầu tiên mà lấy được nước mắt của khán giả, chỉ có thằng Nhọ mới làm nổi.
Nhọ hát say sưa. Những ngày thơ ấu như cuốn phim quay chậm trong đầu Nhọ. Những
sáng nắng chiều mưa, những con đường khói bụi mịt mù. Những đống rác trong thành
phố ruồi nhặng bu đầy. Nhưng nghĩ đến bữa cơm chiều là Nhọ đã không ngần ngại
lao vào, cào xới. Nhọ nghẹn ngào hát, thổn thức ‘tâm sự’ cùng khán giả cho đến
cuối bài. Nhọ mếu máo lặp lui lặp lại tới ba lần câu hát: “Mẹ ơi! Con yêu mong
chờ. Bao giờ cho đến bao giờ.” để kết thúc bài hát.
Nhọ
cúi thấp mình chào khán giả. Âm thanh tràn tuôn tiếng vỗ tay sau vài giây im
lặng. Nhọ đứng lặng người. Cùng lúc đó, tiếng khán giả kêu Bis, Bis kéo dài.
Cùng
cảm xúc như thế, Nhọ hát thêm hai bài nữa. Nhọ say sưa hát. Hát như ma nhập.
Hát tuôn tất cả những đớn đau mà đời sống dành cho Nhọ ra ngoài. Khán giả phía
dưới trầm ngâm lắng nghe. Bên ngoài tuyết rơi nặng hạt hơn. Âm thanh trong quán
dường như cô đọng lại, kéo những trái tim xa xứ chợt gần lại với nhau. Bà chủ
Hoài Thu cũng nghe nhói tim. Cái thằng này hát mùi thiệt. Hôm nay toàn là khách
thích nghe nhạc nó hát nữa chứ. Từ bao nhiêu năm mở quán đến nay, bà Hoài Thu
chưa bao giờ thấy hiện tượng như Nhọ. Thằng này không nổi cũng uổng. Trong đầu
bà, nhen nhúm ý định mang Nhọ qua Cali để lăng xê Nhọ lên. Bà đã từng thấy
Dalena, người Mỹ hát nhạc Việt rất thành công, rồi nào Thanh Hà, Lynn người Úc,
kể cả Phi Nhung “chuyên trị” nhạc quê hương nữa. Tất cả đều thành công. Tại sao
không là Nhọ? Phải. Dáng dấp nó rất nghệ sĩ. Chỉ tội cái đen, Nhưng rất có
duyên, lại ăn đèn. Bằng chứng là khán giả phía dưới đang say mê nó như điếu đổ.
Nhọ còn trẻ, nó mà nổi tiếng thì bà còn nhờ nó dài dài. Ðầu tư vào Nhọ bà nghĩ
là lời chắc.
Nhọ
cười tươi:
“Chị
cho em xin điếu thuốc, run quá.”
Nhọ
quay người đi. Bà chủ Hoài Thu kêu giật lại:
“À!
tối nay sau khi đóng cửa tao có một vài chuyện muốn thương lượng với mày.”
Nhọ
gật đầu không đáp, đi nhanh vào phòng thay quần áo.
o
O o
Khách
đã về hết. Ban nhạc cũng lần lượt ra về. Bàn ghế ngổn ngang. Quán nửa đêm về
sáng trông tàn tạ. Nhọ thầm ví bà chủ Hoài Thu giống như… quán vắng lúc này. Bà
mệt mỏi kéo ghế ngồi xuống. Bà Hoài Thu nhả khói thuốc, ra dấu cho Nhọ mang bia
đến cùng uống. Xong ngụm bia đầu tiên, bà vào đề:
“Tao
muốn mày ký hợp đồng với tao”
Nhọ
ngơ ngác:
“Hợp
đồng là gì?”
“Là
ký… giao kèo…”
Nhọ
cướp lời:
“Tại
sao?”
“Mày
có muốn nổi tiếng không?”
Nhọ
sáng mắt:
“Dĩ
nhiên là muốn. Nhưng làm sao?”
“Tao
có quen một vài trung tâm bên Cali, tao sẽ mang mày qua đó để lăng xê mày lên…»
Nhọ
nghi ngại:
“Dễ
vậy sao?”
“Mày
có điều kiện. Mày trẻ đẹp, lại hát hay, tao nghĩ mày sẽ thành công.”
Nhọ
giãy nảy:
“Tui
đen thùi lùi mà đẹp gì?
“Hoa
hậu nước Mỹ có năm cũng là Mỹ đen đó. Michael Jackson cũng đen đó, mà là vua
nhạc Pop thì sao? Tao sẽ biến mày thành vua nhạc… mùi. Yên chí đi, mày được
đó.”
Không
đợi Nhọ trả lời, bà Hoài Thu nhanh chân vào bếp. Nhọ không biết phải làm gì.
Cảm giác phạm tội không dưng chạy qua đầu Nhọ. Bà chủ Hoài Thu góa chồng. Còn
Nhọ là trai độc thân. Sợ gì? Ý nghĩ đó khiến Nhọ yên tâm phần nào. Một lúc sau
bà chủ Hoài Thu đổi giọng gọi Nhọ một cách âu yếm. Bà đến kéo Nhọ vào bàn ăn.
Trên bàn là ham và cheese được cắt lát cùng khoai tây nghiền, bắp hạt
trộn bơ, bánh mì nướng, và chai rượu mạnh. Bà chủ Hoài Thu kéo ghế ngồi xuống:
“Không
chuẩn bị gì cả, có gì ăn đó nghe.»
Nhọ
riu ríu ngồi xuống. Bà Hoài Thu lấy ham và khoai tây nghiền cho Nhọ.
Xong bà rót rượu vào hai ly. Cheer. Bà nâng rượu lên. Merry Christmas. Nhọ làm
và nói theo một cách máy móc.
Việt Phương

No comments:
Post a Comment