Ông ngoại tôi vốn trước đây là một
thợ mộc, nay tuy đã nghỉ việc, ông vẫn nhận đóng thùng các kiện hàng quần áo
quyên góp của Giáo Xứ để gửi sang giúp các trẻ em Trung-quốc .
Một
hôm, xong việc quay về đến nhà, ông mới sực nhớ đã để đâu mất cặp kính lão. Bần
thần một lúc, ông mới nhớ, lúc nãy, khi đóng nắp một thùng quần áo, hình như cặp
kính ông để trong túi áo đã rơi vào trong kiện hàng mà ông không để ý. Ông vội
quay lại nhà xứ, nhưng không kịp nữa rồi, các thùng hàng đã được chuyển ra bến
cảng và tầu đã nhổ neo sắp rời bến.
Vậy là cặp kính lão,vật bất ly thân của ông ngoại tôi đang đi chu du sang tận
Trung-quốc ! Ông cứ đi ra đi vào lẩm bẩm kêu ca: “Chúa thật là không công bằng
tý nào ! Con đã rất thành tâm khi dành thời gian và sức lực cho công việc từ
thiện, vậy mà bây giờ Chúa lại để con phải đi mua một cặp kính mới ! Mà chắc gì
đã được vừa ý, thật là bực mình.” Sau đó, ông có vẻ giận dỗi, lấy cớ già yếu,
xin cha sở giao công việc đóng thùng gỗ cho người khác...
Khoảng mấy tháng sau, viên giám đốc trại trẻ mồ côi ở Trung-quốc, vốn là một
nhà truyền giáo, được về Mỹ nghỉ phép ít lâu, ông muốn đến thăm để cám ơn tất cả
những Giáo Xứ đã giúp đỡ cho công việc của ông ở Trung-quốc. Chúa Nhật hôm ấy,
ông đến với Giáo Xứ nhỏ bé của ông ngoại tôi tại Chicago. Nhà truyền giáo ngẫu
nhiên nhớ lại một chuyện và kể cho mọi người nghe:
“Đúng ra thì tất cả những gì quý vị đã gửi giúp tôi để lo cho trẻ mồ côi đều
rất quý, nhưng trên hết, tôi muốn cám ơn một vị ân nhân ẩn danh nào đó đã gửi tặng
riêng cho tôi một cặp kính lão hồi cuối năm vừa qua.
Quý vị chắc là hiểu tôi đã khổ tâm như thế nào khi một trận động đất đã làm sụp
đổ hoàn toàn trại trẻ mồ côi, nó hủy hoại tất cả, trong đó có cặp kính lão của
tôi. Ngoài nỗi đau phải tái thiết trại mồ côi, tôi đã tuyệt vọng ghê gớm vì
không còn kính đeo khi cần làm việc.
Giả như có tiền để mua cặp kính mới thì cũng không đơn giản chút nào. Bên cạnh việc
không nhìn thấy rõ, tôi còn bị nhức đầu cả ngày. Các anh em cộng tác với tôi đã
rủ nhau cầu nguyện. Thế rồi, khi mở một trong các thùng hàng cứu trợ từ bên này
gửi sang, người ta phát hiện ra một cặp kính lão nằm ở trên cùng...”
Nhà truyền giáo lão thành ngừng lại một chút, dường như ông quên bẵng thực tại,
chỉ còn chìm đắm trong cảm xúc khi hồi tưởng đến điều kỳ diệu ấy.
Và rồi, ông tiếp tục: “Quý vị
có ngờ được không, khi tôi đeo thử cặp kính vào, nó như thể đã được đo để làm
riêng cho tôi vậy ! Tôi muốn trân trọng tạ ơn Chúa và đặc biệt cám ơn một vị
nào đó trong số quý ân nhân ngồi đây, vì quý vị đã cộng tác với Chúa để làm nên
một điều kỳ diệu cho chính tôi...”
Mọi người lắng nghe và cảm nhận được niềm hạnh phúc, nhưng chắc họ đều nghĩ ai
đó ở một Giáo Xứ nào khác đã gửi tặng cặp kính, họ nhớ họ đâu có quyên góp kính
cũ bao giờ !
Thế nhưng, ngồi yên lặng ở phía cuối Nhà Thờ, nước mắt ướt đầm gương mặt già
nua tuổi tác, ông ngoại tôi, người thợ mộc bị lạc mất cặp kính, lại thầm ta ơn
Chúa về món quà kỳ diệu ấy...
NGỌC QUỲNH
No comments:
Post a Comment