Sinh
ra cái phận đàn bà, xác định số đông là đã buồn với khổ. Mà đàn bà Á
Đông, lại chịu cái vòng siết của trọng nam khinh nữ, để rồi cái khổ nó
chồng lên nhau thành núi.
Yêu, đàn bà cũng khổ.
Đàn ông nó yêu mười con đàn bà, chuyện thường. Bởi mấy ông bà già xưa cho rằng cái thói trăng hoa đàn ông nào cũng có, rồi thì tam thê tứ thiếp là thường. Chứ thử đàn bà yêu nhiều, người đời nó gán cho cái chữ lẳng lơ, trắc nết.
Đàn ông nó yêu mười con đàn bà, chuyện thường. Bởi mấy ông bà già xưa cho rằng cái thói trăng hoa đàn ông nào cũng có, rồi thì tam thê tứ thiếp là thường. Chứ thử đàn bà yêu nhiều, người đời nó gán cho cái chữ lẳng lơ, trắc nết.
Cưới, đàn bà cũng khổ.
Chọn
chồng với đàn bà coi như chọn nửa đời còn lại, kiểu rất hên xui. Nhiều
đàn ông lúc chưa cưới thì tốt, cưới về tự dưng đổ đốn ra. Mà đàn bà lại
đâu thể sống thử trước khi cưới, vì sống thử cũng là lăng loàn trắc nết.
Chưa kể, lấy chồng còn là lấy cả giang sơn nhà chồng. Về rồi hầu hạ mẹ
chồng, cha chồng, em chồng. Nói thì buồn, chứ có cô ở nhà mẹ ruột không
nấu được nồi cơm cho cha mẹ mình ăn, qua nhà chồng thì từ trà tới nước
cũng bưng.
Giận, đàn bà cũng khổ.
Sống
ở nhà chồng, có giận chồng thì chỉ có nước vô phòng riêng úp mặt vào
gối mà khóc không ra tiếng. Chứ méc ai bây giờ, méc mẹ chồng thì con bả
bả phải bênh, chứ mắc gì bênh cái thứ người dưng như mình. Gọi cho mẹ
ruột thì sợ mẹ xót lòng xót dạ. Muốn xách cái giỏ về nhà mẹ ở cho thỏa
cơn cũng không dám, tại cái tiếng “bị nhà chồng trả về” nó ác nghiệt dữ
lắm.
Đẻ con, đàn bà cũng khổ.
Đàn
ông bốn mươi, năm mươi mà còn mạnh, “giống” còn khỏe giúp đàn bà thụ
thai. “Giống” yếu một chút thì đời con mình nó yếu, chứ bản thân đàn ông
không bị ảnh hưởng. Còn đàn bà, trên ba mươi mà đẻ con thì xác định là
không tốt cho cả con và mẹ.
Đẻ
con, coi như cắt một phần máu, thịt, da, xương của mình để tạo ra một
sinh linh mới. Trong vụ này thì đàn ông nó góp có mỗi “giống”. Đẻ xong
rồi, cơ thể đàn bà yếu ớt hơn hẳn, không chăm sóc nghỉ dưỡng kỹ thì về
già càng đớn càng đau. Đàn ông thì vẫn khỏe phây phây. Đàn bà đẻ chứ đàn
ông có đẻ đâu.
Đẻ xong, đàn bà xuống sắc. Da nứt thịt rạn cho đám đàn ông nó chê ỏng chê ẹo, đi kiếm mấy em trẻ hơn, đẹp hơn.
Vậy chứ mà không đẻ con thì thiên hạ nó kêu “cây độc không trái, gái độc không con”.
Ly dị, đàn bà càng khổ.
Sau
này người ta hay nói “Cưới đại đi, có gì thì li dị”. Thử đi rồi thấy
cái cảnh đàn ông một đời vợ không sao, chứ đàn bà một đời chồng thì coi
như… xong! Thằng nào muốn nhào vô cũng lo ngay ngáy trong lòng. “Con này
nó sống sao mà thằng chồng trước không chịu nổi?”. Chưa kể đàn ông có
còn sợ làm thằng đổ vỏ cho thằng nào ăn trước nó.
Ly
dị xong, gặp gia đình thương yêu, hiểu chuyện thì cha mẹ ruột còn đón
về chăm sóc, chứ mà gặp gia đình phong kiến, mang cái tư tưởng “con gái
gả đi rồi là coi như hất chén nước đi, nó có quay về nằm trước cửa cũng
không nhìn” thì coi như xác định là bỏ xứ mà đi cho khỏe.
Đẻ
con thì đàn bà đẻ, chứ lúc ly dị thì lại phải đấu tranh để giữ đứa con
cho mình, bởi luật có thể đưa đứa con cho chồng. Máu thịt mình dứt ra mà
bắt cho đi sao đành. Mà giữ lại nuôi thì kinh tế phải vững, hên lắm thì
gặp được người chồng có trách nhiệm, chu cấp mỗi tháng, nhưng số này
đếm trên đầu ngón tay.
Sơ sơ nhiêu đó, chứ kể hết ra, chắc đàn bà đi tự tử hết.
Nên
đàn bà đừng quá trông mong hay nghĩ đời mình phải dựa dẫm vào đàn ông
mà sống. Lo cho bản thân mình đã, lo làm đẹp ngoại hình, lo trang điểm
kiến thức, lo thăng tiến tương lai, lo cho cha mẹ.
Còn đàn ông, kệ bà tụi nó tự sinh tự diệt, tự mang lại hạnh phúc cho nhau là được rồi.
Bởi… làm đàn bà cơ bản là khổ mà!
Tường Vân
"Còn đàn ông, kệ bà tụi nó tự sinh tự diệt, tự mang lại hạnh phúc cho nhau là được rồi."
ReplyDeleteCâu này làm đàn ông chúng tôi, đọc xong, thấy hơi gai gai....