Phải chi khách đến thăm vườn hồng
hơn trăm giống quý đủ màu sắc của ông Chu hằng ngày là khách mua hoa thì chắc
thu nhập của gia đình ông đỡ hơn. Ông nghèo, nhưng cái máu nghệ sĩ của ông lại
mạnh mẽ hơn chuyện tiền bạc, lại gặp bà vợ hết mực chiều chồng, nên cứ nghe đâu
có giống hồng lạ là bằng mọi cách phải có cho bằng được. Năm ba ký gạo đắp đổi
hằng ngày đã khó, mà có những giống người ta đổi cả tấn lúa ông cũng lắc đầu.
Thật ra thì ông cũng có chút thu
nhập từ những bạn đồng điệu, thỉnh thoảng họ cũng mua vài ba, năm bảy cành
giống ông chiết sẵn vừa ra đủ rễ, hoặc lâu lắm cũng có vài người khách ngoài
tỉnh, họ mua với số nhiều, lại còn đặt cọc trước cho ông chiết sẵn vài chục
giống mà họ chưa có, nhưng những con số đó không thấm tháp gì với con số ông bà
đã bỏ ra, tuy vậy, cứ có khách đến thăm, dạo tới dạo lui, hoặc ngồi nhâm nhi
nước trà nơi cái bàn đá ngoài vườn là ông thấy vui, dù đa phần khách đến để
chiêm ngưỡng, nhận xét phê bình này nọ nhiều hơn khách mua.
Một người khách nữ bước vô nhà, định
gật đầu chào nhưng ông kịp nhận ra, rất nhanh, ông dẫn chị ra vườn hoa, không
kịp mừng, họ vừa loanh quanh vườn, vừa vội vã khơi thông dòng nước bị bị nghẽn
mạch lâu ngày, sau câu hỏi nhỏ của ông Chu, về hồi nào?
- Biết anh vẫn khỏe là em vui rồi,
em không muốn hỏi anh sống thế nào, vì ít nhiều em cũng đã biết về anh. Ngày đó
anh không lên tàu kịp, và em mất anh, bao năm nay, mình nào nói với nhau được
gì.
Ngừng một chút, chị thở dài, nói
nhanh như sợ không còn được nói:
- Nghe anh có gia đình không biết
làm sao viết thư gửi quà cho anh, em về đây cũng chính là muốn gặp anh một lần.
Em ở khách sạn, anh có muốn gặp em không?
Ông cúi đầu, không nhìn thẳng chị
như có gì đó không ổn:
- Thường thì anh tự nhốt mình quen
rồi. Từ ở tù về, anh tự cách biệt với xã hội bên ngoài, anh không bạn bè, quán
xá gì. Đi đâu ra khỏi cửa thì lúc nào bà xã cũng ngồi sau cái ba-ga xe đạp. Anh
mà đi một mình được là bất thường lắm.
Chị thở dài nhè nhẹ:
- Sao anh hành hạ mình chi vậy, ai
cũng phải sống mà.
Ông cũng thở dài, cái thở dài như
được có cái bóng mát đặt xuống một gánh nặng mà như lâu lắm ông chưa được có ai
để ông gửi gắm:
- Em không biết chúng nó khủng bố
gia đình anh và anh thế nào đâu.
- Điều đó thì từ khi còn ở đây em đã
biết rồi, em nghĩ có khi lâu rồi chúng có cởi mở hơn…
- Cũng nới phần nào, nhưng cũng tùy
đối tượng, anh không nằm trong số được thở. Nó chưa giết anh đã là may lắm.
Họ tiếp tục dợm bước qua từng chậu
hồng, cứ như những lần ông chuyện vãn, giải thích với khách. Họ cứ lặng lẽ
những câu chuyện riêng tư, không quên ngó chừng từ trong nhà người vợ có bất
chợt bước ra không, dù ông biết chắc vợ ông đang bận chăm chút đứa con mới sinh
hơn tháng.
- Chị có nghe tên em không?
- Em muốn có hay không?
- Em muốn cả thế giới biết là...
chúng ta...
Không khí giữa họ trở nên vui vẻ,
ông nhìn chị cười:
- Để em sống một mình?
- ?
- Thì anh chết chứ sao.
- Thử đi, không chết đâu. Mình có
làm gì nên tội đâu. Vậy chứ anh sẽ nói em là gì?
- Khách mua kiểng.
- Em nói!
- Anh thách em.
....
- Em có mua cho anh vài bộ quần áo
mặc Tết. Em đem về một thùng quà để dưới khách sạn.
Không để chị dứt lời, ông vội vã từ
chối:
- Không dám nhận đâu.
- Tại sao?
- Anh biết nói sao?
- Thì... nói bạn nào đó cho.
- Bạn nào trong cuộc đời anh mà bả
không biết.
- Ưm, anh cất ít tiền tiêu. Mua giùm
em những gì anh cần...
- Không, anh không thể.
- Chúng ta không có nhiều thời gian
mà, em năn nỉ anh. Đừng làm em buồn.
- Thôi, anh hiểu em là đủ rồi.
- Làm ơn. Đủ là sao?
Ông giải thích:
- Là... không có em, lâu nay anh
cũng lây lất sống được mà. Anh với em vậy cũng đủ để nhớ nhau, đủ đẹp rồi. Như
những bông hồng kia, đã có lúc hàm tiếu, rồi mãn khai, rồi cũng đã phải úa tàn.
Không phải bao năm qua là đã tàn lụi rồi sao?
Chị lại thở dài, cố gắng lắm để
không bật ra tiếng khóc, nhưng không kịp cố gắng để ngăn hai dòng nước mắt ứa
vội:
- Em hiểu rồi. Anh có được người vợ
tốt, thương yêu lo lắng cho anh là em mừng rồi, nhất là tù tội về chỉ còn là
phó thường dân, cá nằm trên thớt. Hay... em có thể mời anh chị dùng với em một
bữa trưa nhé?
- Thôi em, bà xã bận bịu với cháu
nhỏ lắm, mấy bữa nay con bé bị bệnh, lại nãy giờ bả cũng đang lo cơm trưa, anh
không mời em ở lại dùng cơm đã là một thiếu
sót rồi.
- Gì cũng không, em tức anh quá! Chị
thật đảm đang, cho em cám ơn chị, anh tin em thật lòng không?
Chị ngừng nói vì bất chợt thấy ông
nhìn thẳng mặt chị, như xác định câu nói của chị có vẻ gì mỉa mai không, ông
yên tâm khi thấy chị nói thật, ông cười:
- Ở đâu ra như bài học thuộc lòng
vậy?
- Thật mà, nghe anh nói em hiểu là
chị yêu anh lắm. Anh cho em tính thế này, anh nhờ ba gác chở xuống khách sạn ba
bốn chục chậu hồng đủ thứ cho em, em gửi tiền trước cho anh ở đây. Em năn nỉ
anh, gần tết rồi, em biết ai cũng khó khăn, và em cũng khó khăn lắm mới về gặp
được anh đây, chưa chắc gì còn lần sau, coi như một chút kỷ niệm để nhớ ngày
xưa.
Bị dồn vào thế chẳng đặng đừng, thấy
chị hợp lý hóa chuyện tiền bạc ông có phần xiêu lòng, ông im lặng như đồng ý,
tuy nhiên vẫn muốn làm khó chị:
- Nhưng mà anh không muốn những
giống quý của anh lưu lạc vô tay nhũng người không biết chơi.
Thấy ông không còn thẳng thừng từ
chối, chị vui ra mặt, trả lời thật nhanh:
- Em có chơi đâu, em không cần giống
má gì hết. Anh cứ cho em ba cái thông thường là được.
Chị thòng thêm:
- Anh yên tâm, em làm ra nhiều tiền
lắm.
Ông thắc mắc:
- Rồi em làm gì với cái đống hổ lốn
ấy?
Chị đùa:
- Đập cho bõ tức.
Đặng Kim Côn
No comments:
Post a Comment