Nước mắm tĩn Sài Gòn đó! “Sài Gòn làm gì có hãng làm nước mắm, bỏ đi tám! Sài Gòn bán nước mắm thì có”, anh bạn quê Bà Rịa cười khẩy, nhớ Sài Gòn phát cuồng, rồi bạ thứ gì cũng quơ vào Sài Gòn. Nhớ đây là nhớ nước mắm tĩn bán ở Sài Gòn. Nước mắm đựng trong những tĩn sành có lớp ximăng vôi phủ ngoài đó!
Trong ký ức của tôi, nước mắm tĩn gắn liền với ông Sáu. Ông Sáu tóc búi
tó, quần trắng áo trắng, không phải áo sơmi, cũng không phải áo bà ba,
gọi là áo gì không biết, chắc là kiểu đồ ta hai túi. Cứ một hai tháng gì
đó, ông lại từ quê lên, bước nhanh nhẹn theo sau xe ba gác chở những
tĩn nước mắm đi bỏ mối. Thấy ông là bọn con nít tụi tôi bu lại, lẽo đẽo
theo sau, luôn miệng… Ông Sáu, ông Sáu… tối nay ở lại, đừng về nghe. Ông
chỉ cười...
Khằn nắp tĩn mắm.
Những tối bỏ hàng chưa hết, ông quay về xóm, ngồi dưới gốc cột đèn,
cho tụi tôi bánh kẹo. Ông già nhà quê đã mê hoặc bọn nhóc thành thị qua
những câu chuyện làng chài, sóng biển, thuyền nan, thuyền thúng, câu
mực, lưới cá, nhà lều nước mắm…
Nước mắm hồi đó đựng trong những tĩn sành, giống như trái bưởi cắt
phẳng hai đầu, nhưng to hơn, dung tích cỡ 3 lít.Tĩn có quai dây cói để
xách, nắp bằng đất nung, khằn tĩn bằng hồ vôi trộn với đường, ông Sáu
nói thế, rồi mới dán nhãn ở nắp, giống như niêm phong vậy. Nước mắm xài
hết, còn tĩn đem bán ve chai, nhưng nắp tĩn thì bọn nhóc tụi tui canh me
lượm hết, mài nhẵn, chơi tạt hình.
Ai có tiền mua nguyên tĩn về xài, người ít tiền ra chạp phô mua nước
mắm lẻ. Ở tiệm có muôi làm bằng ống tre để đong. Nước mắm tĩn hồi đó
không thấy ghi độ đạm, mà sao chấm rau, dầm trứng luộc thơm ngon quá
chừng…
Sản xuất nước mắm ở Phước Hải.
Tôi không biết quê ông Sáu ở đâu. Tuổi thơ của tôi, biển Ô Cấp chỉ
nghe nói mà mơ tưởng. Thỉnh thoảng cha dẫn ra bến Bạch Đằng, gió lồng
lộng, nhìn xa xa mấy còn tàu đã thấy mênh mông, tưởng đâu là biển. Quê
ông Sáu có thể là Phước Tỉnh, Bà Rịa, Rạch Giá, Cà Mau… nhưng sau này,
khi nghĩ về ông, không hiểu sao trong đầu tôi cứ đinh ninh quê ông ở
Phan Thiết.
Phan Thiết là nước mắm, là ông Sáu. Nước mắm Phan Thiết ngon nhất,
nước mắm tĩn tuyệt đối ngon nhất… Sau này lậm chân vào nghề thực phẩm,
đi đây đi đó nhiều, tôi mới thấy tình cảm át lý trí. Nước mắm Phú Quốc
chượp hơn một năm, 35 độ đạm, rót ra sóng sánh màu hổ phách bộ không
ngon (nhất) sao? Ngư trường thiên nhiên ưu đãi, cứ độ tháng 7 – 9, cá
cơm mập ú, đem chượp làm nước mắm còn thua ai, hở trời! Hơn kém nhau
8/10, tôi còn ngần ngừ, chứ cỡ 9/10, xin lỗi nhà lều Phú Quốc, tôi chọn
nước mắm Phan Thiết. Sức mạnh của dĩ vãng mạnh lắm, dù là dĩ vãng… nước
mắm.
Nước mắm Phan Thiết làm từ cá nục hoặc cá cơm, tuỳ nơi. Cá phải thiệt
tươi là điều quan trọng, nhưng quan trọng không kém là cách làm. Làm
bằng trái tim yêu nghề, thì nước mắm Phú Quốc và Phan Thiết cũng ngang
ngửa nhau, hương vị đều đậm đà theo kiểu cách riêng, mà mô tả chi tiết
chỉ có sáo ngữ văn chương mới làm được. Cách nay hơn 15 năm, tôi gặp một
ông Tây trong hội chợ thuỷ sản ở Sài Gòn. Ông Tây nói, nhà ông thường
xuyên ăn nước mắm, và ông tự hào có thể phân biệt được nước mắm Phú Quốc
và Phan Thiết.
Nước mắm là nước chấm chứa đạm. Nước tương tàu vị yểu cũng là nước
tương chứa đạm, nhưng mùi vị nước mắm và nước tương khác nhau xa. Trong
quá trình chượp, không chỉ có protein của cá bị enzym trong ruột cá phân
giải thành acid amin, mà cả đường, lipid cũng bị phân giải dưới tác
động của vi sinh vật kỵ khí tạo ra nhiều chất dễ bay hơi, hình thành
hương vị đặc trưng của nước mắm. Quá trình này diễn ra rất từ từ, có khi
kéo dài cả năm hoặc hơn. Thời gian chượp càng dài, sự phân giải protein
thành acid amin càng nhiều, hương mới ngấu, vị mới đậm đà hơn. Chượp
lâu quá, rút ra để thành nước mắm lú, màu đậm, vị ngon, nhưng hương nước
mắm nhạt đi nhiều.
Làm nước mắm không chỉ chượp cá rồi ngồi chờ… sung rụng, mà chăm lù
như chăm con, muối thừa muối thiếu đều thua, trái gió trở trời cũng mệt.
Phải yêu nghề mới làm ra nước mắm ngon đúng điệu được. Còn yêu tiền thì
làm ra đủ loại nước mắm, giá nào cũng có, đạm cao cỡ nào cũng có. Gần
chục năm trước, vào siêu thị thấy bày bán những chai nước mắm nhỏ cỡ
30ml, đạm cao, giá cao, màu đẹp, tôi bỏ túi quần mấy chai, đem về biếu
bậc trưởng thượng ăn sống. Vậy mà trời còn sập, nước mắm mặn chát.
Tôi còn nhớ trong tạp chí Thế Giới Tự Do có đăng ảnh những tĩn nước
mắm chất cao như hình kim tự tháp, những ghe thuyền chở tĩn nước mắm
ngược xuôi. Đẹp và thanh bình. Nước mắm tĩn hồi đó sao mà thiệt thà,
thơm ngon đến thế, đâu có đụng phải hàng dỏm bao giờ. Nước mắm loại nhì,
loại ba đựng trong thùng thiếc 20 lít, có bơm cũng bằng thiếc, thụt lên
thụt xuống, bơm nước mắm ra bán lẻ. Qua tới đầu thập niên 1970, có bơm
nhựa, bóp ra bóp vào.
Dựa vào độ đạm, màu sắc, kể cả giá cả mà chọn nước mắm thì chẳng khác
nào chơi tài xỉu với thị trường mông muội. Nước mắm ngon dòm sâu đáy
hũ, câu nói này trật rồi. Dòm sao cho thấu túi tham.
Cách nay mấy năm đi Phan Thiết, tôi ghé vào cửa hàng nhỏ xíu ở Hàm
Tiến, nhưng phía sau là sân rộng, chứa cả trăm lu nước mắm làm bằng cá
cơm, lu thì mới chượp, lu thì đang ngấu, lu thì đã ngấu, chờ pha… Bà chủ
nói, tôi làm nước mắm từ thời con gái. Lấy chồng rồi cũng làm nước mắm.
Bây giờ con cái lớn hết rồi, đứa ở Sài Gòn, đứa về đây, nhưng chẳng đứa
nào chịu theo nghề. Tôi làm chút ít nước mắm cho đỡ buồn. “Sao bà không
làm nước mắm tĩn?” Bà chủ cười buồn, làm gì còn tĩn mà làm, xa lắm rồi!
Nơi làm nước mắm mà không có mùi khó chịu. Tôi thử nước mắm, thấy được,
mua vài chai. Cơ sở của bà không có đại lý ở Sài Gòn, thành thử lâu
lâu, tôi lại kiếm chuyện đi chơi Phan Thiết.
Ông Sáu à, tụi nhóc năm xưa bây giờ đã ngoài sáu mươi, còn ông chắc
cũng ngoài… trăm tuổi. Những người yêu nghề nước mắm phôi pha, bạc tóc
đi nhiều. Sài Gòn thiếu nước mắm tĩn như thiếu đi một chút gì đó phóng
khoáng, phong trần và thiệt thà. Lâu lâu nhớ đến ông, nước mắm thắm
duyên nhau mà ông Sáu, tôi vẫn hình dung ra được ông bận đồ ta trắng,
tóc búi tó, như một ông tiên mà không cần thi ca đánh bóng.
Vũ Thế Thành
No comments:
Post a Comment