Charlie Chaplin, hay còn gọi là Vua hề Sác-lô, là diễn viên hài nổi tiếng trong các bộ phim câm từ năm 1920-1950. Chúng ta vẫn dễ dàng nhận ra ông bởi chiếc mũ và bộ ria mép đặc trưng.
Mặc dù là
một diễn viên phim câm lừng danh, nhưng có lẽ ít người thấu hiểu sự
thông thái và sâu sắc của ông qua những thước phim đen trắng.
Tuổi thơ khốn cùng
Chaplin sinh
ra trong nghèo khó ở London (Anh) năm 1889. Mẹ ông không có nghề nghiệp
ổn định. Đã có lúc mấy mẹ con phải sống vất vưởng trên hè phố. Mẹ của
Chaplin có cuộc sống khá rắc rối, bà có ba người con với ba người đàn
ông, từng phải ra vào trại tâm thần và cuối cùng phải đưa các con vào
trại tế bần.
Nói về tuổi thơ của mình, Charlie Chaplin chia sẻ: “Nếu
ai muốn đong đếm hàm lượng đạo đức trong gia đình tôi bằng cách đem áp
dụng những chuẩn mực thông thường, điều đó sẽ sai lầm giống như đem
nhiệt kế nhúng vào nồi nước sôi”.
Hai chữ “đói nghèo” ấy đã ám ảnh gần như toàn bộ tuổi thơ của Charlie Chaplin. (Ảnh: Internet)
Tuổi thơ của
Chaplin bị ông coi như đã kết thúc từ năm lên 7. Khi đó, ông phải vào
trại tế bần. Thực tế, đây là cú sốc không bao giờ Chaplin có thể vượt
qua: “Tôi hầu như chẳng bao giờ biết thế nào là khủng hoảng bởi tôi
đã luôn sống trong khủng hoảng từ khi còn là một cậu bé. Tôi tự cho phép
mình thoát ra khỏi mọi rắc rối bằng cách lãng quên chúng”.
Ngay
từ nhỏ, Chaplin đã bắt đầu tham gia biểu diễn trong những vở kịch vui
để kiếm sống. Năm 1910, cậu thanh niên Chaplin cùng đoàn kịch có chuyến
lưu diễn đầu tiên sang Mỹ. Khi thuyền sắp tới Mỹ, tất cả mọi người đều
lên boong để được nhìn thấy nước Mỹ từ xa.
Khi đó, Chaplin một chân ghếch lên thanh chắn an toàn, hai tay dang rộng và tuyên bố: “Nước Mỹ, ta tới đây để chinh phục! Tất cả đàn ông, phụ nữ, trẻ nhỏ rồi sẽ phải nhắc tới tên ta!”.
Sau này, giây phút “tiên đoán” của Chaplin đã được nam diễn viên hài
Stan Laurel – một đồng nghiệp cùng có mặt trên boong tàu lúc đó kể lại.
Ngay
năm sau, ở tuổi 25, vận may bắt đầu mỉm cười với Chaplin khi nhân vật
“The Tramp” ra đời và được khán giả Mỹ yêu mến.
Một thập kỷ sau, Chaplin
đã trở thành người giàu có, nổi tiếng và thế lực ở Hollywood. Cho tới
giờ, Chaplin vẫn được coi là “kỳ quan của điện ảnh”. Ông tin vào sự hoàn
hảo và mỗi bộ phim của Chaplin đều là bằng chứng của tài năng.
Những
gì ông để lại cho lịch sử không chỉ là những bộ phim câm kinh điển và
thâm sâu, mà còn là một nhân cách lớn với những bài học sâu sắc về cuộc
sống
Charlie
là nghệ sĩ nhiều sáng tạo và gây nhiều ảnh hưởng nhất trong kỷ nguyên
phim câm, được biết đến nhiều nhất với nhân vật kẻ lang thang trong “The
Little Tramp”. Đó là hình ảnh một người đàn ông thấp bé có ria mép hình
bàn chải, đội mũ hình quả dưa, mặc chiếc áo khoác chật trong khi quần
và đôi giày quá khổ, cầm ba-toong tre và bước đi nhanh nhẩu, vui mắt.
Trái ngược
với nhân vật huyên náo ở trong phim, Chaplin ở ngoài đời trầm tính và
kín đáo. Ông sống giản dị, một cuộc sống không-triệu-phú trong một căn
nhà dân dã ngay cả khi ông kiếm được hàng triệu USD. Những gì ông để lại
cho lịch sử không chỉ là những bộ phim câm kinh điển và thâm sâu, mà
còn là một nhân cách lớn với những bài học sâu sắc về cuộc sống.
Một câu nói nổi tiếng của ông về quan điểm sống: “Cuộc
sống sẽ rất tuyệt nếu bạn không e sợ nó. Tất cả những gì chúng ta cần
là sự dũng cảm, trí tưởng tượng… và một ít bột để nhào nặn”.
Chaplin cũng như tất cả những con người bình thường khác với đầy đủ
những vui buồn hay thành công, thất bại trong cuộc sống, nhưng sự vĩ đại
là ông đã rút ra được những bài học đáng giá và vượt qua để dần dần
sống một cuộc sống tuyệt vời như ông đã nói… Bắt đầu bằng việc biết yêu
bản thân mình.
Bài thơ về yêu thương bản thân của vua hề Sác lô – Chaplin
“Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tôi nhận ra sự thống khổ và cảm xúc
đau đớn chỉ là dấu hiệu tôi đang chống lại sự thật của bản thân. Hôm
nay, tôi biết rằng đó là SỰ THÀNH THẬT.
Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tôi hiểu rằng người khác sẽ khó
chịu ra sao nếu tôi cố áp đặt những mong muốn lên họ, dẫu tôi biết thời
điểm chưa tới và họ chưa sẵn sàng, kể cả khi người đó chính là tôi. Hôm
nay tôi gọi đó là SỰ TÔN TRỌNG.
Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tôi ngừng ao ước về một cuộc sống
khác, và nhận ra mọi thứ xung quanh đều đang khuyến khích tôi lớn lên.
Hôm nay tôi gọi đó là SỰ TRƯỞNG THÀNH.
Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tội hiểu rằng dù trong bất kì hoàn
cảnh nào, tôi luôn ở đúng chỗ và đúng thời điểm, và mọi việc đều xảy ra
đúng như nó phải thế. Nên giờ đây tôi có thể bình thản. Hôm nay tôi gọi
đó là SỰ TỰ TIN.
Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tôi ngừng đánh cắp thời gian của
bản thân, và cũng thôi phác họa những kế hoạch to lớn cho tương lai. Hôm
nay, tôi chỉ làm những điều khiến tôi vui và hạnh phúc; làm những việc
tôi yêu và khiến tim tôi nhảy múa. Tôi sẽ thực hiện theo cách thức và
tiết tấu của riêng mình. Hôm nay, tôi gọi đó là SỰ BÌNH DỊ.
Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tôi giải phóng bản thân khỏi những
điều không tốt cho sức khỏe – thực phẩm, con người, sự vật, tình huống,
và tất cả những thứ kéo tôi xuống và khiến tôi lạc mất chính mình. Ngày
xưa tôi gọi đây là sự ích kỷ lành mạnh. Hôm nay tôi biết rằng đó là YÊU
THUƠNG BẢN THÂN.
Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tôi chấm dứt việc luôn cho rằng
mình đúng, và kể từ đó tôi lại mắc ít sai lầm hơn. Hôm nay tôi khám phá
ra đó chính là SỰ KHIÊM TỐN.
Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tôi ngừng sống cho quá khứ và lo
lắng về tương lai. Bây giờ, tôi chỉ sống cho hiện tại, khi mọi việc đang
xảy ra. Hôm nay tôi sống mỗi ngày, từng ngày, và tôi gọi đó là SỰ ĐỦ
ĐẦY.
Khi
bắt đầu biết yêu thương chính mình, tôi nhận ra rằng suy nghĩ có thể
khiến tôi phiền muộn và ngã bệnh. Nhưng khi lý trí kết nối với trái tim,
trí não trở thành một đồng minh sáng giá. Hôm nay tôi gọi sự kết nối đó
là TRÍ HUỆ CỦA TRÁI TIM.
Chúng
ta đừng sợ tranh luận, đối đầu hay gây chuyện với người khác hay với
chính mình. Ngay cả những ngôi sao còn va vào nhau, và sản sinh ra các
thế giới mới. Hôm nay tôi biết rằng CUỘC SỐNG LÀ VẬY.
Những
dòng thơ sâu sắc cho ta một cái nhìn đầy mới mẻ về danh hài Chaplin,
người vốn “khá kín tiếng” trong các bộ phim đen trắng. Những bài học này
nhắc nhở chúng ta rằng còn có bao trải nghiệm đáng quý của cuộc sống
trên con đường đời lắm chông gai .
Mỗi
dòng của bài viết đều gửi đến một thông điệp giá trị khi chúng ta cảm
thấy mình đang lạc lối trên đường đời. Liệu bạn có đang gặp khó khăn khi
học cách yêu thương bản thân? Học cách chấp nhận bản thân, và nhận ra
điều bạn muốn phát triển, là cả một chặng đường dài phía trước.
Chúc Di (t/h)
Chúc Di (t/h)
No comments:
Post a Comment