Toa hạng nhất chẳng có
mấy hành khách. Pierre Joli chọn cho mình một cupe trống. Hắn hy vọng sẽ được
ngồi một mình, không ai quấy rầy trong suốt cuộc hành trình. Thế nhưng khi tàu
bắt đầu chuyển bánh thì cửa cupe bật mở và một cô gái tóc vàng lịch sự, tay
xách chiếc va-li da, bước vào.
Cô
ta cố kiễng chân nâng chiếc va-li lên giá để hành lý, tuy nhiên việc đó rõ ràng
là quá sức đối với cô. Pierre đứng dậy nhiệt tình giúp cô gái.
- Rất cám ơn! - Cô mỉm cười
và trong một thoáng, mắt họ gặp nhau. Ánh mắt của cô gây cho hắn cảm giác rằng
cô có ý ve vãn đôi chút. Nhưng nếu quả như vậy thật thì cô đã không gặp may.
Sau một ngày khá nặng nề,
hắn đã mệt rã rời và chỉ mong ước một điều duy nhất: Chợp mắt vài tiếng để trước
khi tàu đến Lyon có thể lấy lại sức lực và chỉnh đốn tư thế. Hắn hy vọng
Virginia sẽ ra tận ga đón. Đã 5 năm trời họ không gặp nhau và trong suốt thời
gian đằng đẵng đó, hắn đã buồn nhớ cô biết bao.
Cô gái tóc vàng ngồi xuống,
châm thuốc hút và rút từ túi ra một cuốn sách. Hắn thầm nhận xét rằng cô ta có
đôi chân thật đẹp và rõ ràng cô ta cũng rất ý thức được điều đó. Lát sau, hắn cố
thu xếp chỗ ngủ sao cho thật thoải mái, đoạn tắt đèn nhỏ đầu giường mình và thiếp
đi.
Khi hắn tỉnh dậy, cô gái
tóc vàng vẫn ngồi và đang tuyệt vọng lục lọi, tìm kiếm chiếc túi xách của mình.
- Ôi thật kinh khủng, - cô
thốt lên, - tôi bị mất ví rồi! Biết làm sao đây? Bây giờ tôi không còn một xu
nào hết, mà tôi cần phải có 200 phờ-răng để mua vé máy bay.
Cô gái nhìn vào mắt hắn:
- Anh có thể cho tôi vay
200 phờ-răng được không?
Cô hỏi thẳng thừng, ráo hoảnh
cứ như đang hỏi xin vài que diêm vậy. Dù thế nào thì tiền nong trong người
Pierre giờ đây cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Và tất cả những gì hiện có trong ví
hắn, hắn đã phải khó nhọc tích cóp trong suốt 5 năm trời.
- Không, đáng tiếc là
không có, - vì thế hắn trả lời.
Cô gái nở một nụ cười quyến
rũ:
- Đưa tôi 200 phờ-răng,
anh sẽ dễ dàng thoát thân.
Hắn nhìn cô không hiểu:
- Tôi sẽ dễ dàng thoát
thân? Cô ngụ ý gì vậy?
- À, đơn giản là tôi muốn
nói rằng tôi cần phải kiếm được 200 phờ-răng trước khi tàu chúng ta tới Dijon.
Nhưng, có lẽ anh không có đủ 200 phờ-răng.
- Ô không, cô nói gì vậy,
- Pierre gật đầu - tất nhiên là tôi có. Nhưng tôi hoàn toàn không biết cô là
ai! Thậm chí cô cũng chưa tự giới thiệu. Mà đây là cả một việc...
Thoáng vài giây cô gái ngồi
im, không nói lời nào. Sau đó cô hơi cúi người về phía trước, cố nắm bắt ánh mắt
của hắn.
- Anh hãy thử tưởng tượng điều
gì sẽ xảy ra, nếu như bây giờ tôi bắt đầu gào lên, giật cần hãm “đề phòng sự cố”
và kể với trưởng toa rằng anh định cưỡng hiếp tôi. Bởi vì trước đây đã từng có
những trường hợp các hành khách đàn ông đi đêm một mình trong cùng cupe với phụ
nữ trẻ đã giở những trò như thế. Tất cả những chuyện đó sẽ đưa lại cho anh nhiều
điều khó chịu đấy. Nào là cảnh sát đường sắt ư, nào là hỏi cung ư, rồi lại còn
các nhà báo đang khao khát những tin giật gân nữa chứ! Để thoát khỏi một vụ bê
bối kiểu như thế, tôi nghĩ, anh sẽ không tiếc 200 phờ-răng đâu.
- Tôi nghĩ rằng, với tôi,
vở diễn đấy của cô sẽ không thành đâu, cô bạn quý mến ạ, - hắn thờ ơ nói và rít
thuốc.
- Anh hãy nghe đây này, -
cô gái mỉm cười tự tin, - tôi có cảm tưởng anh chưa tính được rằng tôi hoàn
toàn không có ý định đùa đâu nhé. Nếu tôi làm bù đầu tóc lên, xé toạc áo ra, rồi
chạy ra hành lang gào ầm lên, thì anh sẽ rất khó thuyết phục những người khác rằng
anh không dính dáng gì đến chuyện này cả. Mà như tôi được biết, ở đất nước này,
người ta trừng phạt rất nghiêm khắc những ai có những hành vi vô lại đối với phụ
nữ!
- Cô quả là đê tiện hết sức...
Cô gái cắt ngang lời hắn:
- Chẳng lẽ không đáng trả
200 phờ-răng để thoát khỏi tất cả những điều khó chịu đó sao! Tôi nhìn thấy anh
đeo nhẫn cưới. Vợ anh sẽ nói gì khi cô ấy đọc trên báo rằng chồng cô ấy đã...
- Cô thật là ghê tởm.
Cô gái mỉm cười:
- Ồ không hẳn vậy đâu! Tôi
rất hiền lành với anh đấy. Bởi tôi chỉ đòi anh vẻn vẹn có 200 phờ-răng thôi, phải
vậy không? Có những trường hợp tôi còn moi được nhiều hơn gấp bội cơ. Chẳng hạn
500, 1.000, đôi khi thậm chí còn xoay được vài nghìn ấy chứ! Các chính trị gia
với tiếng tăm không mấy trong sạch thường vui lòng “ứng” cho tôi những khoản tiền
không nhỏ để phòng ngừa những vụ xì-căng- đan. Tôi thường bao giờ cũng nhắm trước
cho mình con mồi. Tôi đánh giá anh khoảng 200 - 300, thậm chí có thể tới 500 phờ-răng,
nhưng tôi chỉ xin anh có 200 thôi.
- Cô thôi đi được rồi đấy!
- Pierre đứng dậy chụp lấy va-li của mình và muốn nhanh chóng thoát khỏi cupe.
- Hãy ngồi xuống đấy! - Cô
gái ra lệnh và ngay tức khắc quay ra ngáng đường hắn, - hay là để tôi kêu lên
bây giờ! Trong chuyện này thì tôi lão luyện lắm. Anh hãy tin rằng tôi rất lành
nghề trong công việc của mình!
Pierre quẳng va-li xuống
ghế và ngồi phịch xuống. Hắn tin rằng cô ta rất dám thực thi những lời đe dọa
đó nếu như hắn mưu toan chống lại cô ta. Liếc nhìn sang, hắn thấy trên cườm tay
cô ta những đồ trang sức đắt tiền. Đó là một bằng chứng hùng hồn cho thấy cô ta
không hề cường điệu khi nói rằng cô ta rất lão luyện trong nghề.
Cô gái ngó nhìn đồng hồ
đeo tay bằng vàng của mình.
- Còn năm phút nữa chúng
ta sẽ tới Dijon, mà tôi thì phải xuống bến đó, - cô nói bằng một giọng hết sức
lạnh lùng sự vụ, - tôi cho anh đúng một phút nữa để quyết định. Phanh hãm phòng
sự cố nằm ngay dưới cửa cupe đây. Tôi chỉ cần vài giây là đủ để xé áo, vò tóc
mình, cào mặt anh và kêu cứu. Tôi có thể gào chói tai đến mức...
- Còn tôi thì sẽ lập tức kể
với mọi người sự việc trên thực tế ra sao và cô là kẻ lừa bịp thế nào. Cô đừng
tưởng rằng...
Cô gái phì cười khinh bỉ:
- Những kẻ cưỡng dâm bao
giờ chẳng nặn ra những điều thanh minh ngu xuẩn, nhưng ai mà tin chúng được. Nhất
là trong những trường hợp nghiêm trọng như thế này!
Pierre nhổm dậy, dụi đầu
thuốc lá vào chiếc gạt tàn và sau vài giây lưỡng lự tiến đến trước mặt cô gái.
Cô ta vẫn đứng chắn ngang cửa, một tay nắm lấy cổ chiếc áo sơ mi trắng của mình
để sẵn sàng xé toạc nó trong chớp mắt. Những móng tay nhọn hoắt sơn đỏ của cô
ta, rõ ràng chỉ cần vài giây là đủ để làm biến dạng khuôn mặt hắn - để “tự vệ”
mà.
- Thôi được, - hắn nói, đồng
thời nhún vai khuất phục, rút từ ví ra mấy tờ giấy bạc, - nhưng để bù lại khoản
này tôi đề nghị phải trả lại tôi lãi suất bằng hiện vật.
- Bằng hiện vật? Thế nghĩa
là thế nào?
- Tôi đề nghị cho phép tôi
hôn cô, để sau này còn có thể vỗ ngực khoe khoang rằng đã được hôn một nữ quái
tống tiền trâng tráo nhất thế giới! Cô sẽ nhận 200 phờ-răng, còn tôi thì được
cái hôn. Như vậy theo tôi, có lẽ công bằng hơn. Cô thấy thế nào, hay là cô có ý
kiến khác?
Cô gái tóc vàng thoáng
chút lưỡng lự. Sau đó cô chụp lấy mấy tờ giấy bạc, còn hắn thì kéo cô về phía
mình, ôm hôn say đắm. Đó là một chiếc hôn rất dài.
- Thôi đủ rồi, - cô gái thốt
lên rồi quẫy ra. Đúng lúc đó đoàn tàu dừng lại. Cô gái lôi va-li của mình khỏi
giá và bước ra. Pierre đứng ở cửa cupe dõi theo bước chân cô dọc hành lang cho
đến khi cô bước ra khỏi toa tàu. Đoạn, hắn trở lại, ngồi xuống chỗ của mình,
châm một điếu thuốc mới và rút ra một tờ báo. Đã vài phút trôi qua, đoàn tàu lại
chuyển mình đi về hướng Lyon.
- Cô nhóc thật ranh ma, quỷ
quyệt, - hắn lẩm bẩm không giấu vẻ khâm phục, - nhưng thật không may cho cô ta
là đã gặp phải mình.
Nói đoạn hắn
đút chiếc đồng hồ và chiếc xuyến vàng của cô ta vào túi áo. Lật qua mấy trang
báo, hắn cẩn thận cắt ra một mẩu tin, trong đó có nói rằng ngày hôm nay, sau
khi hết hạn 5 năm tù, trùm móc túi Pierre Joli vừa được phóng thích.
(không rõ tên tác giả)
No comments:
Post a Comment