Hắn tên là V. Huy, thật ra tên đầy đủ của hắn là Nguyễn Phúc Vĩnh Huy,
vốn là con cháu giòng họ vua chúa triều Nguyễn. Bố hắn là giáo sư tiến
sĩ, từng chữa bệnh cho Cụ Hồ. Ông nội hắn là Thượng thư bộ Lại trong
triều vua gì đó của nhà Nguyễn. Mẹ hắn cũng là giáo sư nhưng hình như
bên ngành Luật, tốt nghiệp từ bên Tây, nghe lời dụ dỗ của Cụ Hồ về nước
tham gia đánh giặc. Lí lịch của hắn quá ư là đẹp, vừa quí tộc vừa cộng
sản, không chê vào đâu được. Hắn tốt nghiệp Tiến sĩ ngành ngoại giao ở
Liên Xô, cũng nghe nói là bằng đỏ đàng hoàng, và chắc chắn là bằng thật.
Thế mà hắn lại xổ toẹt cái lí lịch đó, đái lên cái truyền thống đẹp như
mơ đó. Hắn không bao giờ chịu thổ lộ cái tên trong khai sinh cho bất kì
ai, và luôn luôn tự xưng tên tôi là V. Huy, cắt đứt mọi liên hệ với cái
gia đình danh giá. Cũng chẳng biết tại sao. Và mọi người cũng không
rảnh thì giờ để điều tra chuyện đó.
Tôi gặp hắn lần đầu trong quán cà phê. Quen qua quen lại mà thành thân gần tám năm nay. Hắn là một thằng có cá tính. Mà lại là cá tính quái dị. Tôi cũng vốn là một người quái đản – theo mọi người chung quanh bảo thế – nên khi gặp hắn là thành thân ngay, đi đâu cũng có nhau. Ngưu tìm ngưu, mã tìm mã mà.
Hắn có khuôn mặt của John Lennon: ngây thơ mà tinh quái. Cũng nét mặt gầy, mũi thẳng, tóc xoăn để dài đến bờ vai, chỉ khác là tóc màu đen. Hắn cũng đeo kính cận gọng tròn, nặng độ, dày như đít chai. Lúc nào hắn cũng kè kè cái ba lô nặng trĩu chứa tùm lum nào sách, nào khăn, nào đủ thứ như một túi rác. Nhưng hắn bảo hắn chứa cả càn khôn trong đó.
Hắn chỉ có độc một bộ đồ, chiếc áo jean bạc màu, áo jacket màu cứt ngựa có nhiều túi và cũng nhiều fermature. Chiếc quần jean rách ở đầu gối và sờn ở hai mông đít. Đôi giày lính Mỹ cao cổ loang lổ và ám bụi đường. Hắn không bao giờ giặt áo quần, cứ mặc cho đến tả tơi lại đi tìm bộ khác cũng y như thế. Công nhận hắn cũng giỏi săn lùng vì suốt tám năm quen hắn, tôi có cảm tưởng hình như hắn chẳng bao giờ thay kiểu quần áo.
Hắn là một thằng thông minh, rất thông minh. Và cũng uyên bác, rất uyên
bác. Tôi là người rất ngạo mạn, ít khen ai và cũng ít nể ai, luôn khinh
khi những thằng tiến sĩ dỏm nhiều như quân Nguyên chạy đầy đường. Nhưng
gặp hắn, quen hắn, biết hắn thì tôi phải khen ngợi hắn thật lòng. Hắn
nói tiếng Anh như dân xuất thân từ Oxford , đúng giọng và ngữ điệu. Hắn
vi vu tiếng Pháp giọng Paris và hơn thế nữa là dùng ngôn ngữ từ Sorbonne
ra. Hắn nói tiếng Ý như mưa rào và tiếng Nga thì thôi rồi, nghe không
khác gì Putin. Hắn cũng giỏi tiếng Hán, viết thư pháp như múa, đặc biệt
là chữ thảo, đọc toàn sách cổ văn, đọc tiếng Đức ầm ầm như bão tố. Ngoài
ra hắn còn giỏi tiếng Bồ Đào Nha, đọc kinh Phật bằng tiếng Pali và nói
thông thuộc tiếng Khmer. Hay nhất là dù hắn có mười mấy năm ở nước
ngoài, có bằng Tiến sĩ ở Nga nhưng lại nói tiếng Việt rất chuẩn, tròn
vành rõ chữ và dùng từ thì không chê vào đâu được. Nói tóm lại, xét về
mặt ngôn ngữ, hắn là thằng trùm thiên hạ.
Không biết chính xác hắn ở đâu. Lúc thì bảo ở quận tư, có khi lại ở quận
tám. Tóm lại hắn là thằng giang hồ. Một thằng trí thức nhất trong những
thằng trí thức đúng nghĩa của Việt Nam đang là kẻ không nhà. Hắn là
thằng ma – cà – bông. Cứ khoảng chín giờ sáng là có mặt hắn ở quán cà
phê, kêu li đen và ngồi rít thuốc liên tục. Bất cứ vấn đề gì hắn cũng có
thể nói được, và nói rất sâu. Gặp những từ ngữ cần chính danh, hắn có
thể lấy giải nghĩa từ nguyên chữ Hán và có khi từ chữ gốc của tiếng La
tinh. Hắn có thể nói từ chuyện văn chương kim cổ cho đến những phát minh
từ xưa đến nay của loài người. Hắn giảng về Socrate, Platon cho đến các
triết gia cận đại. Hắn nói về Mác thì ai cũng ngóng cổ lên mà nghe bởi
vì toàn những vần đề mà những ngài tuyên huấn cộng sản không bao giờ
biết đến và phân tích nổi. Khi hắn phân tích cách mạng Trung Hoa, cách
mạng Việt Nam, rồi tương lai của toàn thế giới thì mọi người há mỏ nghe
không ngậm lại được, mặt ai cũng nghệch ra như ngỗng ỉa. Trong mọi cuộc
bàn luận, hắn trở thành trung tâm. Khi chưa có mặt hắn ở khu vực này,
tôi được mọi người phong cho là bách khoa toàn thư, chuyện gì cũng biết.
Nhưng từ khi có hắn, tôi như đèn dầu le lói mà hắn thì sáng như đèn
pha. Ngay như chuyện chó mèo, chim cò, rắn rít, thú hoang hắn cũng rành
như ông giáo sư Võ Qúy. Chuyện gì hắn cũng biết, mà biết rõ ngọn ngành
rành mạch mới siêu chứ. Khi hắn đã nói thì chẳng còn ai có thể cãi lại
hắn được. Với cái đầu của hắn, nếu được làm lãnh đạo hắn có thể là
người lãnh đạo giỏi hay ít nhất đất nước sẽ nở mày nở mặt khi hắn tiếp
xúc với năm châu bốn bể. Nhưng hắn lại là thằng lang thang, sống bằng
những bài dịch tin nước ngoài cho mấy tờ báo lá cải. Trong khi mấy thằng
ngu thì chức cao quyền trọng, ghế cao chót vót. Đời là vậy đấy! C’est
la vie!!
Theo những tin tức vỉa hè thì hồi mới về nước thì hắn cũng đi làm ở bộ
ngoại giao. Là nhân viên của một cục, một vụ gì đấy. Nhưng vì hắn quá
giỏi lại quá ngông, không chịu nghe theo những chỉ thị ngu xuẩn của lãnh
đạo nên cuối cùng bị đẩy xuống làm anh chạy văn thư. Vì cảm thấy nhục,
hắn cũng kiện tụng tùm lum mà chẳng đi đến đâu nên bỏ sở mà làm kẻ lang
thang. Tôi nghĩ tánh khí ngang tàng không khuất phục chính là nguyên
nhân bi kịch chối từ gia đình của hắn.
Cách đây mấy năm, tôi có người bạn Pháp, một chuyên gia sưu tầm cổ vật
Đông phương sang Việt Nam mua được một chậu sứ Trung Hoa rất cổ, hình
như là đời đầu Minh. Chậu sứ vẽ cảnh mục đồng chăn trâu men xanh rất
đẹp. Nét vẽ uyển chuyển và tinh tế của một nghệ nhân bậc thầy. Ông bạn
tôi mấy lần mang về Pháp đều bị chận lại vì hải quan không cho mang cổ
vật ra khỏi nước. Chuyện đến tai hắn, hắn bảo sẽ mang đi được với điều
kiện bạn tôi mua vé khứ hồi cho hắn kèm theo 1500 Euro cho hắn tiêu mấy
ngày ở bên đó. Bạn tôi ok ngay. Và hắn mang đi được thật mà chẳng cần
xin xỏ, khai báo gì cả. Dịp đó hắn đi hết mấy nước châu Âu; gần hai
tháng sau hắn mới về. Hỏi hắn làm sao, hắn bảo có khó đéo gì đâu, vào
đến phi trường tớ đến ngay quầy bán hoa lan của Đà Lạt, mua một giỏ hoa
lan có cả chậu, vào ngay phòng vệ sinh, bỏ chậu ra, lấy chậu sứ thay
vào. Thế là ung dung xách giò lan bước lên máy bay chẳng thằng nào, con
nào hỏi một tiếng. Ai cũng bảo hắn giỏi. Hỏi hắn ở bên đó hai tháng lấy
gì mà ăn, hắn bảo hắn làm hướng dẫn viên du lịch. Đến thành phố nào cứ
thấy mấy thằng du khách ngơ ngác thì hắn sấn tới làm quen sau đó hướng
dẫn người ta đi tham quan. Hỏi hắn chưa bao giờ đi qua đó, biết đếch gì
mà hướng dẫn. Hắn gào lên xin lỗi mọi người à, trước khi đi tôi đã học
thuộc mấy cuốn sách hướng dẫn du lịch của hơn mười nước Châu Âu rồi.
Nghe sợ chưa?
Có lần tôi với hắn đi nghe một tay giáo sư người Mỹ nói chuyện văn
chương, trong giờ giải lao, hắn bước đến nói chuyện với tay giáo sư đó.
Chẳng biết nó nói những gì mà khi trở lại sân khấu để tiếp tục câu
chuyện, tay giáo sư người Mỹ mời hắn lên ngồi chung và giới thiệu hắn
với cử tọa bằng những lời rất trân trọng. Lần đó hắn bị công an văn hóa
mời lên mấy lần để nói rõ mối quan hệ giữa hắn và tay người Mỹ. Hắn chỉ
bảo là hắn không đồng tình một số ý của diển giả và người giáo sư nể
hắn. Thế thôi. Bắt nó làm tường trình, nó bảo chẳng có đéo gì mà phải
tường với trình, không tin thì cứ đi hỏi tay giáo sư người Mỹ chứ tại
sao lại hỏi hắn. Cuối cùng huề, chẳng có chuyện gì mà ầm ĩ.
Hắn chưa bao giờ kể cho tôi nghe về mối quan hệ của hắn với phụ nữ. Thế
mà có một lần, có một người đàn bà đẹp đến tìm hắn ở quán cà phê. Tôi
ngỡ ngàng khi gặp người phụ nữ này, bởi vì cô ấy quá đẹp. Một sắc đẹp
đài các, duyên dáng và rất trí thức. Một khuôn mặt mà thi ca và hội họa
suốt đời ca tụng. Bữa đó không có mặt hắn ở quán và tôi tiếp chuyện với
người đàn bà đẹp đó. Nàng tên là Bạch Huệ – hoa huệ trắng- cái tên nghe
có vẻ hơi cải lương, nhưng cô gái đó nói chuyện rất thông minh và rất có
trình độ. Nàng đi tìm hắn đã lâu rồi, và rồi không biết ai đó đã hướng
dẫn nàng đến đây. Cô gái kể sơ cho tôi nghe về mối quan hệ giữa hắn và
nàng. Yêu nhau từ ngày còn ở bên Nga, nàng là con gái rượu của đại sứ
Vệt Nam ở đó. Một mối tình đẹp và môn đăng hộ đối. Hai người về Việt Nam
và dự định khi ổn định cuộc sống sẽ làm lễ cưới. Nhưng rồi hắn chửi
lãnh đạo, mất việc, bị bố nàng nói nặng nhẹ đụng chạm tự ái sao đó, hắn
chửi ông bố vợ tương lai một trận ra trò và bảo các ngài chỉ là một lũ
ngu rồi bỏ đi không dấu vết. Nàng đau khổ đi tìm. Vô vọng. Mò kim đáy
bể. Cuối cùng nghe theo lời bố lấy chồng. Chồng nàng bây giờ là thứ
trưởng một bộ rất quan trọng. Tôi bảo thế thì bây giờ cô còn tìm hắn làm
gì, khi đã trở thành hai tầng lớp khác nhau, vị trí xã hội cũng đã
không còn như xưa nữa. Cô ấy bảo là tìm để xem hắn sống ra sao, tìm lại
hình ảnh mối tình xưa đã không còn nữa và quan trọng nhất là cô ấy vẫn
còn yêu hắn.
Khi tôi kể lại cho hắn nghe cuộc gặp gỡ, hắn không nói gì chỉ lẩm bẩm
chửi thề, chửi thề là thói quen của hắn, nên tôi không biết hắn đang
chửi cái gì. Chửi số phận hay chửi mối tình của hắn. Sau đó hắn lầm lì
mấy ngày rồi vắng mặt gần mười mấy hôm, cũng chẳng biết hắn đi đâu…..
Hắn xuất hiện trở lại chốn giang hồ với một cọc tiền khá lớn, hắn bảo
hắn vừa lãnh tiền công viết luận án tiến sĩ cho một đồng chí lãnh đạo
thành phố. Hắn nói đây là đồng tiền tanh hôi, đồng tiền đã làm lụn bại
đất nước, nhưng nếu hắn không nhận làm thì thằng khác cũng làm, xã hội
bây giờ thiếu gì thằng trí thức sẵn sàng làm thuê. Hắn gom mấy đứa trẻ
bán báo, đánh giày, bán vé số lại. Thuê một chiếc xe mười lăm chỗ ngồi,
chở hết mấy đứa trẻ vào thành phố, mua sắm áo quần, đồ chơi, sách vở.
Lại còn cho mỗi đứa mấy trăm ngàn. Cả đám trẻ sung sướng. Còn hắn thì hả
hê. Chưa bao giờ thấy khuôn mặt của hắn sướng đến như vậy. Mấy bà bán
dạo quanh quán cà phê bảo hắn điên, hắn cười sảng khoái, gật gù: điên,
điên, đúng là điên.
Tối hôm đó hắn đi vào bar Mưa Rừng, vừa bước vào cửa, mấy gã bảo vệ nhìn
bộ dạng của hắn, định ngăn không cho vào. Hắn rút ra mấy tờ bạc giúi
vào tay chúng. Hai gã bảo vệ nghiêng mình, mở cửa. Hắn vào bàn, ngoắc
một em phục vụ ăn mặc nóng bỏng lại, kêu cho ly sữa tươi. Em cave nhìn
hắn định cười khi dễ thì hắn đã rút hai tờ năm trăm nhét vào tay cô gái
và bảo, em mua giúp anh ly sữa tươi. Dĩ nhiên là cô gái thực hiện ngay.
Ai dại gì từ chối bán ly sữa tươi giá một triệu bạc bao giờ. Hắn uống
một hơi hết ly sữa. Lại ngoắc em gái lần nữa và rút thêm một xấp tiền,
bảo: vú em nhỏ quá, anh cho em chục triệu đi bơm vú to lên mà làm cho
đời thêm tươi. Cô gái há hốc mồm không kịp nói gì thì hắn đã lẳng lặng
rời ghế, đi về. Chuyện này được kể lại với nhiều tình tiết ly kỳ hơn,
kéo dài mấy tháng trong giới cave, sau này trở thành giai thoại, báo chí
cũng có đăng. Mọi người kháo nhau hắn là tỷ phú đóng vai kẻ nghèo vì
chán cảnh giàu sang nhung lụa. Bữa đó hắn đi bộ về, vừa đi vừa khóc,
chẳng ai hiểu tại sao?
Hắn lại mất hút. Cả tháng rồi tôi không gặp hắn. Cho đến một hôm, lúc
trưa, tôi nhận được điện thoại của công an hỏi tôi có phải là người thân
của hắn không? Tôi ừ. Đồng chí công an bảo phát hiện hắn đã chết đêm
hôm trước, trong tay có mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của tôi. Tôi
chạy ngay đến đồn, họ chở tôi đến một căn nhà nhiều phòng ở một chung cư
tại quận tư. Hắn nằm đó, khuôn mặt thanh thản và bình yên, trên môi
phảng phất nụ cười. Chung quanh giường và tràn ngập căn phòng là những
cành huệ trắng. Màu trắng của huệ, màu trắng của chiếc drap giường và bộ
đồ trắng lần đầu tiên tôi thấy hắn mặc làm cho căn phòng tinh khiết lạ
lùng và cũng tang tóc vô cùng. Trên đầu giường có một bức tranh sơn dầu
nhỏ vẽ chân dung một cô gái cũng mặt chiếc váy trắng. Khuôn mặt trong
hình rất quen. Đó là chân dung của Bạch Huệ. Thì ra hắn tự tử bằng hoa
huệ. Hắn đã chất đầy căn phòng hoa huệ trắng, đóng kín cửa và hắn từ từ
chết trong hương thơm ngào ngạt của loài hoa huệ trắng. Trong tờ giấy
hắm nắm trong tay lúc ra đi, ngoài tên và số điện thoại của tôi, hắn còn
ghi thêm hai dòng nữa. Dòng đầu hắn cho biết là hắn tự kết liễu đời
mình, không liên lụy đến ai. Dòng sau hắn ghi là hắn không còn cha mẹ,
anh em, bà con ruột thịt nên nhờ tôi hỏa tang thân xác hắn và rải tro
xuống sông để cho hắn được trôi ra biển lớn. Tôi đưa tay chào như chiến
sĩ, như một lời chia tay.
Ba hôm sau, tôi nhận được mail của hắn. Nhìn thấy tên hắn là tên người
gởi, tôi lạnh dọc sống lưng. Sao hắn chết ba hôm rồi, than xác hắn đã
thành tro bụi rải xuống sông rồi. Sao lại còn có thư của hắn gởi.
Hắn viết:
Gởi anh.
Đã đến lúc tôi cảm thấy mình thừa thãi trong
cuộc đời này. Tôi không còn lí do để tồn tại nữa. Phải biết đúng lúc để
rút lui là người khôn ngoan. Tôi đã làm tròn phận sự và tôi phải ra đi.
Biết đâu ở thế giới khác sẽ vui hơn trần gian điên dại này? Xem như
không có V.Huy ở cuộc đời này, quá khứ cũng như tương lai.
Anh ở lại hãy sống vui.
V.Huy
Tái bút: Tôi nhờ anh đến địa chỉ…lấy một số vật dụng của tôi và đốt tất cả giúp tôi. Đốt hết và đừng giữ lại gì. Cám ơn anh.
Anh đừng sợ hãi khi nhận được thư này. Tôi gởi thư theo chế độ hẹn. Tôi hẹn ba ngày sau khi tôi ra đi, máy mới gởi thư đi”
Tôi đến địa chỉ hắn đã ghi, người ta giao cho tôi một thùng to, vất vả
lắm tôi mới chở được về nhà. Những gì trong đó làm tôi kinh ngạc đến
sững sờ.
18 cuốn nhật ký hắn ghi từ lúc bảy tuổi cho đến trước ngày hắn chết một tuần lễ với nhiều suy nghĩ gây sửng sốt.
72 bản dịch những cuốn tiểu thuyết của nhiều nhà văn nổi tiếng trên thế giới.
4 bản dịch sang tiếng Đức cuốn Truyện Kiều, Chinh Phụ Ngâm, Thơ các thiền sư đời Lý và cuốn Đoạn trường vô thanh.
3 tập phê bình và nhận định những sai lầm của chủ nghĩa Mác viết bằng tiếng Anh.
2 cuốn nói về sự khủng hoảng kinh tế toàn cầu trong thế kỉ 21 viết bằng tiếng Pháp.
43 cuốn phân tích và phê bình về các tác giả Việt Nam từ thơ ca đến tiểu thuyết.
12 cuốn viết về các danh nhân văn hóa Trung Quốc và sự ảnh hưởng của họ.
5 cuốn dịch thơ Đường sang tiếng Việt.
3 cuốn chép tay kinh Phật bằng tiếng Pali.
1 cuốn dịch nhạc Trịnh Công Sơn sang tiếng Tây Ban Nha.
8 tập thơ hắn viết từ hồi 15 tuổi cho đến năm ngoái, tức là cả năm nay hắn không còn làm thơ.
1 cuốn luận án tiến sĩ của hắn với tiêu đề: “Tìm hiểu chính sách ngoai
giao của nhà nước Việt Nam từ đời Lý đến 1945”..với nhiều lời phê khen
ngợi.
Và nhiều bằng cấp giấy khen của nhiều trường học, tổ chức trong và ngoài
nước. Nhiều bài báo của hắn viết trên nhiều tạp chí chuyên ngành của
nhiều tổ chức khoa học tiếng tăm trên thế giới.
Một gia tài đồ sộ chứng tỏ sự uyên thâm cùng sức làm việc khủng khiếp của hắn.
Tôi mất gần cả năm nay mà vẫn chưa đọc hết những gì hắn đã viết, và tôi
sẽ tiếp tục đọc để hiểu hắn hơn, để càng thêm cảm phục hắn. Một thiên
tài đã sinh nhầm nơi chốn. Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ.
Tôi
không đốt như ý nguyện của hắn. Tôi đóng một tủ sách khá đẹp, đem tất cả
tác phẩm hắn đã viết sắp xếp thứ tự. Ngoài mặt tủ, tôi đi thuê khắc
dòng chữ: “CÓ MỘT NGƯỜI TÊN V.HUY “
Saigon 12g45 AM ngày 11.8.2010
DODUYNGOC
No comments:
Post a Comment