1.
Chiều xuống lần bằng ánh
nắng hắt hiu từng phút trùm phủ dãy nhà trước mặt. Thẫn thờ tôi ngó bâng quơ ra
đường. Bỏ ăn. Ba nói kệ nó, nó làm nư đó thôi. Đói bụng thì cấm cửa cũng mò vô.
Má nói tội nghiệp con, xưa ai cấm ông. Ba liếc vô chỗ tôi ngồi nói là thương
con mới quyết định như vậy. Người ta nói theo sách chớ ghét bỏ gì nó sao!
Mây chiều trên cao lơ lửng
u u mờ mờ như đời tôi. Không biết rồi sẽ ra sao. Có đứa sinh viên chạy xe máy
ngang nhà thấy cô giáo ngồi trước cửa ủ ê, khựng lại như muốn ghé chào, không
biết nghĩ sao lại gật đầu chạy thẳng. Ngó theo mà tiếc. Nếu nó ghé lại chắc là
đỡ buồn vì ba sẽ thấy con gái mình đã là người lớn, không cần phải giú khư khư
trong khạp gạo kiểu chuối non bấy lâu nay.
Tôi không thèm dò bài mặc
dầu sáng mai sẽ lên lớp với 2, 3 bài giảng khác nhau, lại là loại mình không
thích mấy. Chắc sẽ có vấp váp thôi.
Con chó mực hực hực rồi
chồm dậy hăm hở chạy ra mừng. Anh ta khệ nê ôm cái chậu hồng trên đó chỉ đơn
độc một bông rực rỡ, mấy nhánh lá tỉa coi bắt mắt theo kiểu Nhựt Bổn chưng hoa.
Tôi đứng lên xớ rớ, anh đi ngang nheo mắt. Bông nầy tôi thích lắm, có thể nói
là yêu: Cẩm Hồng, Cẩm Hồng! Lần nào có hoa hồng gấm mịn màng nầy trong tay lòng
tôi cũng rung động. Anh nói nhỏ: Bông nầy là em đó! Tôi ngó theo bộ đi cẩn thận
với chậu bông mà tội nghiệp anh chàng.
Anh trịnh trọng đưa cho Ba.
Cháu biếu bác. Chăm sóc cây suốt năm bông mới đẹp như vậy. Dấu hoa vun cây mà
bác.
Ba lõ mắt ngó. Chắc là
không hiểu. Anh lờ đi, đưa tay vuốt ve từng cánh hoa rồi rút trong túi ra cái
bay nhỏ xới xới đất. Chăm chỉ. Anh xin một chút nước rắc lên hoa còn bao nhiêu
tưới vô gốc.
Làm như vậy nghĩa là dấu
hoa vun cây đó bác. Miệt dưới con, trong sâu, nhiều khi người ta nói dấu thay
vì thương hay yêu. Như ta nói yêu dấu. Vun gốc hoa, ai thương hoa mà chẳng vậy.
Anh lại ngó tôi. Tiếc mình không được như con Mực, tới quẫy đuôi chào mừng rồi
cọ mình cọ mẩy vô ống quần anh.
Ba chắc đã hiểu, nói rằng
từ giờ cậu đừng tới thường. Để em nó nguôi ngoai. Để cậu dễ chọn đường khác.
Dạ, khó quên lắm bác. Con đường con đi không có ngã rẽ ngang nào. Có, con cũng
lấy đá xây tường lên lấp kín. Bác là cây. Mỹ là hoa. Con kính trọng bác. Bác
dạy con xin để bụng nhưng bác cho con được tới chăm sóc cái hoa nầy.
Anh lẻo mép thiệt tình!
Nghĩa là chúng tôi đã chặt
không đứt, bứt không rời. Chỉ tội gặp phải lời nguyền của tên Tàu khựa chết bầm
nào đó cả ngàn năm trước ứng vô miệng lão thầy bói thúi.
Ba kiếm chuyện bỏ vô nhà,
móc thuốc hút liên tu kỳ sự. Tôi ngó anh ta cười buồn. Càng giận lão đã tin
theo một cuốn sách viết đâu từ một thế giới xa xưa làm hại bao người.
2.
Má biểu đi tới thầy Tám để
coi tuổi hai đứa. Tôi không tin cái chuyện tuổi tác nầy. Tây Mỹ họ có coi bói
coi ngày đâu mà lâu nay tỉ tỉ cặp sống với nhau tới 8, 9 chục, ngon ơ. Nhưng
biểu đi là đi. Tôi có thể nhẹ nhàng phản ứng với ba nhưng không bao giờ làm sái
ý mẹ. Trời ngoài kia sáng đẹp kinh khủng. Một anh thanh niên nhào tới chào mời
mua giấy số. Má nói sáng sớm ra ngõ gặp mửng nầy hên! Chắc mẻm là buổi bói có
lợi cho hai đứa bây.
Lão thầy nghe khai tuổi Dần
Thân thì xua tay nói khỏi coi nữa. Dần Thân Tỵ Hợi tứ hành xung, ở không nát
chiếc chiếu thì có đứa ở giá. Lão nói mà chẳng có một sát-na nào nghĩ tới tác
động tai hại của nó. Má năn nỉ lão lấy sách coi thì lão giận nói sẵng mình làm
thầy cả đời chẳng khi nào sai, coi ngày giờ thì có khi còn cần sách, coi tuổi
thì nằm lòng. Lão nói vậy mà nghe được! Sao không coi tuổi tốt xấu cho thằng
con Út để nó chạy xe láng cháng bị đụng gãy giò đương cà nhắc với bộ mặt méo
xẹo ngoài sân ?
Bác Tám xin coi kỹ giùm tụi
con.
Kỹ là làm sao?
Giọng ông thầy lên cao,
không thân thiện chút nào. Tôi nhấn ga luôn, kể chuyện. Xưa có ông thầy thuốc
lật sách để chữa bịnh cho người đau bụng. Sách viết: Phúc thống phục mã tiền.
Ông ta cho uống mã tiền thì bịnh nhơn chết ngắt cù đèo. Người nhà bắt đền, ông
ta nói mình trị theo sách, rồi giở sách ra đọc cho họ nghe, ai dè lật qua trang
sau có chữ tắc tử ông ta giả lơ như không thấy.
Để ý khi tôi kể chuyện thì
lão lật từng tờ cuốn sách bói cũ nát của mình, không biết sách viết gì trong
đó.
Ba làm thinh một lúc lâu
kêu mẹ con tôi về. Tao không gả là không gả, không có cưới hỏi gì hết. Tao
không muốn mất con hay là con tao chết chồng sớm như cô Tư nó.
Ba độc đoán, không cần biết
con mình thích hay không. Nhớ lúc nhỏ bịnh ban đỏ, má mua con gà ác về nói hầm
cho con Mỹ ăn bổ, lại sức. Tội nghiệp con vật, tôi khóc đòi để đó nuôi. Bỏ nó
trong cái thùng sữa, lót quần áo cũ cho ấm. Cơm trắng cho ăn, canh ngon cho
uống. Mấy ngày, con vật cú rũ rồi chết từ từ. Chắc tôi rồi cũng sẽ như con gà
ác đó thôi.
Tình yêu của con, tương lai
của con, con đừng lo, để ba lo giùm cho! Sao nói giống như trên đài, không khác
gì trong báo! Tưởng sao! Ai ngờ ba nhờ lão già chậm chạp mắt lờ đờ kia cố vấn.
Lão lại nhờ cuốn sách chết tiệt cũ ba mươi đời vương với mấy câu thiệu vớ vẩn
nọ cố vấn lần nữa. Cuối cùng chỉ có tụi nhỏ bé miệng là nát ruột tàn đời!
Má làm thinh hèn lâu mới
buột miệng rầy. Con là cô giáo sao nói không ý tứ gì hết. Làm ông thầy Tám
sượng trân. Tôi ngó ra đường, biết bao nhiêu là cặp tuổi cỡ sinh viên của tôi,
hay trẻ hơn nữa, ôm eo ếch nhau lượn xe trên đường như mắc cửi. Chắc từ nay về
sau muốn bồi đắp cho tình yêu, chúng tôi phải lén lút. Biết bao nhiêu cặp khổ
vì cái câu thiệu tứ hành xung kia, biết bao nhiêu con gái tuổi Dần ống chề vì
bị cắt nghĩa mình mang cái vía cọp cái. Chẳng biết mấy ngàn năm trước cái ông
Tàu phù thất nghiệp nào đó dựa trên thống kê gì để phán chắc như đinh đóng cột
kiểu nầy. Coi như lời nguyền trù ẻo phù thủy Tàu để hớ hênh, ông cha ngớ ngẩn
của mình cõng về đặt lên tương lai con cháu! Chán chết tới không thèm mở miệng
suốt đường về. Muốn nói gì đó với má cho quên chuyện trắc trở cũng không nhếch
mép nổi.
Ba an ủi rằng là ba lớn ba
biết, rằng là thiên hạ thiếu gì người hạp tuổi mình, rằng áo mặc không qua khỏi
đầu. Rằng… rằng… thì là… Tôi bắt đầu niệm Nam Mô A Di Đà Phật ba trăm lần để
tạp niệm không vô trí, để ngoại cảnh đứng bên ngoài thân tôi. Để giết âu sầu.
Và bỏ ăn luôn cả chiều hôm
đó, uống chút xíu sữa trước khi ngủ, cũng không dám nghĩ tới tương lai của mình
và của anh ta.
3.
Sinh nhựt của anh. Dắt díu
nhau tới phường Tương Bình Hiệp ở ngay trong thành phố Thủ Dầu Một của tôi,
viếng đình thờ tướng Tổng Trấn phải chết ức oan Nguyễn Văn Thành. Chết vì đứa
con làm thơ bị hiểu là xúc phạm trên và cố ý làm loạn. Gia Long cho xử tử cả
nhà. Thời độc tài nào cũng vậy, xúc phạm trên hay bị quy chụp cố ý chống đối là
từ chết tới bị thương. Huống gì cả hai!
Đình khang trang chiếm một
khu đất rộng. Sự đô thị hóa chưa lấn tới đây. Khung cảnh trong ngoài đều tĩnh
mịch, lá vàng phủ kín một góc sân như đếm bước chân tín khách. Những câu đối,
liễn thờ đứng im lìm cũ kỹ chờ người hay chữ đọc, hiểu. Tôi lõm bõm chữ được
chữ không, đọc bốn chữ gia quan tấn tước dán khắp đình mà ngờ ngợ như là chữ
tấn dùng ở đây không đúng chỗ. Chữ Hán không phải nghề của em! Phần khác, như
có xung lực bên trong khiến bao nhiêu lần tự hứa trau dồi đều bỏ lửng… có điều
là những chữ cầu danh cầu lợi như thế nầy không phù hợp với miếu đình. Phải là
những chữ ca tụng anh hùng, nói lên sự bi uẩn vì bị oan ức hay bị hiếp đáp. Xưa
triều đình phong thần nhân vật nào thường xét trên lẽ đó. Thần trung chính
không thời giờ đâu phù hộ cho kẻ tầm thường mong tiến chức gia quan!
Thắp nhang xong anh bước ra
ngoài, cúi đầu bước từng bước một trên lá úa xào xạc. Tướng chết oan thường linh
hiển, anh nói, đã cầu cho được minh mẫn để đối phó với cái truông tứ hành xung.
Lại cảm thấy hài lòng về sự cầu xin của anh. Cho được minh mẫn. Tôi đề nghị đi
thêm qua đình thờ văn thần Phan thanh Giản. Cụ Phan cũng là người chết oan ức.
Phe vũ khí kém cỏi bóp bụng giao thành cho phe vũ khí tân tiến được các nước
cùng nhóm yểm trợ là đương nhiên. Bên thua cuộc chẳng gì phải nhục nhã, bên
thắng cuộc chẳng có gì mà vinh vang. Tướng giao thành phải chết thôi, sống làm
sao được với tiếng đời. Anh chàng lừng khừng: Ba giao em cho người khác anh
cũng như cụ Phan, về nhà làm thơ tuyệt mệnh.
Tôi hiểu tại sao tôi yêu
anh.
Ở cả hai miếu tôi đều không
cầu cho mình điều gì. Chỉ cầu cho quốc thái dân an. Chẳng ai tham nhũng yêu
sách, chẳng ai bán tương lai dân tộc bỏ túi riêng. Chẳng ai vào đồn công an tự
tử. Cá chẳng chết trắng biển trải dài cả mấy trăm cây số kéo theo sự tàn rụi
của đảo chim, của bãi hào, của thất nghiệp và đói kém hằng loạt. Chẳng ai bán
lương tâm mình để đánh đập người khác vì đồng lương nhỏ nhoi. Tôi buột miệng:
Đất nước mình ngộ lắm phải không anh? Câu thơ của cô giáo Lâm bây giờ trở thành
câu kết tội. Anh chàng hưởng ứng bằng nụ cười buồn: Vâng, người lớn bây giờ ngộ
lắm! Độc tài vô lý! Con cái lớn chừng nầy rồi mà chẳng cho nó lớn với người ta.
Anh chàng ngó thẳng vô người tôi từ trên xuống dưới làm con nhỏ đỏ mặt quay trở
lưng lại. Vẫn cảm thấy như ánh mắt anh đậu đâu đó chỗ không nên đậu.
Cha mẹ phần nhiều nuôi con trong cái lồng ý kiến quan niệm của mình, chẳng chú ý đến chuyện nó là một người riêng biệt, khác mình… Tôi đồng ý điều đó.
Một người đàn bà ốm o trong
miếu cụ Phan bước ra nói một mình. Mẹ! Bán máu để sống là đi tắt vô chỗ chết
còn bị trả rẻ mạt. Tụi nó mắc giống gì mà xúm bán nhiều quá. Tôi lắc đầu cảm
nhận thương chị ta và thương cho chính mình. Chị lo miếng cơm hiện tại, tôi u
buồn về tương lai. Kiểu nầy thì khi tôi già các con tôi còn rất nhỏ. Ế thường
trực mà lỵ!!!
Người thủ từ đi tới nói
nhỏ: Tôi biết sách những người quanh quẩn ở đây: gợi lòng thương của khách vãng
lai! Ngừng lại, ngó chung quanh, nói tiếp:
Cô ta than việc bán máu để
kiếm thêm chút ít. Má cô siêu lắm. Bán rau tưới bằng dầu nhớt người ta biết
mánh không mua thì dùng chổi tàu cau quét quệt vô rau để tạo dấu úa dấu lỗ như
bị sâu vì trồng không xịt thuốc.
Trước khi đi vô phía trong
ông nói thêm. Thương thì vẫn thương nhưng giận thì giận quá đi chớ!
Bắt rùng mình. Thiên hạ ra
chiêu siêu thiệt tình. Người bán máu lân la tới, ông thủ từ đi vô. Đói quá. Xin
chút tiền ăn cơm! Thấy chị ta xanh xao, cầm lòng không đậu bèn cho tiền đủ ăn
vài bữa cơm ngon.
Đọc cho anh nghe câu thơ
bán máu rầu thúi ruột của ai đó khi anh mở máy xe. Dòng sinh chất cha cho mẹ
tạo. Bán cho người đổi lấy cháo rau. Anh nói khoảng cách giữa giàu nghèo quá
đáng không quan trọng bằng đa phần người nghèo không đủ ăn phải làm bậy để sống
lây lất. Ngó theo dáng đi thất thiểu của chị ta, tôi nói hay là mình đi ra bến
chành lu hóng mát, ngộp thở quá, không biết tại sao.
Chành lu với cơ man nào là
lu. Giống như hình vẽ truyện Alibaba và bốn mươi tướng cướp. Tôi thích ra chỗ
nầy ngó mông, nhiều khi đi một mình. Nó như dẫn ta vô thời gian về một hai thế
kỷ trước của lò lu lò chén nổi tiếng của xứ Bình Dương cũ đang trên đà tan biến
vì tình trạng đô thị hóa thiếu nghiên cứu tận tường và đa diện.
Lu ở đây nhiều vì qui tụ
được sản phẩm của các lò nhỏ trong vùng. Bến nước sâu thuận tiện chuyên chở
bằng ghe chài đến miền lục tỉnh.
Kiếm chỗ mát ít oi ở đây để
tránh vùng nắng chưa liếm tới tôi tình cờ đứng kế bên hai người đàn bà đương
ngồi chồm hổm dưới đất mỗi người nách một đứa con nhỏ. Họ nói cười râm ran mà
mắt ngó liên hồi lên ghe lu. Tôi hỏi làm thân, sao hai chị lại ra đây. Người
nầy ngó người kia. Một người trả lời mắt lộ một chút bẽn lẽn. Không ra đây hầu,
sau khi làm hết giờ mấy chả rủ rê đi nhậu nhẹt hay bày đặt Karaoke bỏ vợ con ở
nhà đói meo. Phải giữ, sung sướng gì mà chò hỏ ở đây. Nắng thấy mụ nội. Có bữa
về mệt chết dịch!
Tội phì cười. Anh nói nhỏ.
Em sau nầy không cần giữ anh. Anh ngoan từ trong bụng mẹ. Tôi nói với chị ta.
Thương thì bỏ qua hết, mình rán kềm họ thôi, như là ban cho họ thêm chút tình
thương. Trở giọng cô giáo ngâm nga ca dao: Thương trò may áo cho trò. Thiếu
đinh, thiếu vạt, thiếu hò, thiếu bâu. Đàn ông bây giờ thiếu chút đạo đức với
gia đình cũng như học trò nghèo ngày xưa thiếu áo. Thời thế khác nhưng căn bản
giống nhau. Anh ngó tôi than giọng nghe đứt ruột: Anh thiếu tình thương và sự
thông cảm của ba.
Những người đàn bà lõ tròn
mắt ngó hai đứa tôi.
4.
Chúng tôi hơi khớp khi bước
lên chiếc King Yatch vì sự sang trọng của nó. Trước khi đi anh chàng nói là
buồn quá hai đứa đi du thuyền cho biết, nghe rằng trên đó có nhiều điều đáng
đồng tiền bát gạo. Cô chủ trẻ tuổi kiều diễm của du thuyền và nhân viên đứng
trên cầu tàu đón chào từng du khách. Long trọng và thân mật. Khi du thuyền từ
từ rời bến chúng tôi cảm thấy mình cũng đương từ từ bỏ nỗi buồn xuống dòng nước
trong xanh. Tân Cảng ra xa, khu Hàng Xanh trước mặt, rồi khu Bến Bạch Đằng với
những dãi lầu của nhà hàng Majestic nổi tiếng cả thế kỷ nay. Sàigòn trong bóng
đèn nhìn từ trên sông mang vẻ kỳ ảo, chập chờn che lấp nỗi man mác trong lòng
tôi.
Anh nói để mình hú lên một
tiếng lớn trút bỏ đau thương cho cái không gian rộng lớn mà mình chưa bao giờ
được nhìn ngắm. Và anh la lên lớn thiệt tình. Tiếng hú dài vọng vang trong
không gian hòa với tiếng xập xình nước cuốn của chưn vịt tàu. Cô chủ du thuyền
nói nhiều người đã làm như vậy. Hình như trước sông nước mênh mông, mới thấy
lần đầu con người có khuynh hướng la hú hay cười thiệt lớn để chứng tỏ mình có
mặt. Sau tiếng kêu hay giọng cười cố tạo, nỗi nặng nề trong lòng chắc chắn sẽ
bay tan. Anh nói nhỏ với tôi đó là Tiếu Liệu pháp giúp người ta thuyên giảm cơn
buồn và từ giây phút nầy anh không buồn vì chuyện lão thầy bói đọc lời nguyền
lên hai đứa nữa, anh tranh đấu để nó không có cơ phát tán.
Gió thổi lạnh khi đứng lâu
trên boong. Chúng tôi vào phòng ăn. Người nghệ sĩ chuyên những ngón đàn dân tộc
miền Thượng biểu diễn nhiều thứ đàn độc đáo làm anh chú ý nhưng tôi vẫn còn
trầm tư trong thắc mắc rồi đây anh sẽ làm gì. Dấu hoa vun cây. Chắc chắn không
chống chọi dữ dằn với ba nhưng làm gì để có kết quả? Nắm cánh tay anh bóp mạnh
tôi ngó như thầm nói, đừng làm gì thất thố nha anh. Anh cười.
Người nghệ sĩ của đàn đá,
đàn tre, đàn không cần đụng tới nhạc khí, xong buổi biểu diễn độc đáo, chào
khách, nói vài câu cám ơn trước khi rút lui. Cô chủ họ Lưu xin giúp vui khách
Việt hôm nay bài vọng cổ không cần đàn đệm cũng chẳng cần loa phách.
Tôi mê đờn ca tài tử từ
nhỏ. Vọng cổ đi vào máu huyết nên tôi sửa lại thế ngồi, hình như cũng vảnh tai
để nghe. Tiếng ca cuốn hút tôi vào tình trạng nhớ da diết sinh hoạt trên sông
nước của cô gái suốt tuổi thơ theo cha sống trên ghe, bây giờ có chồng, sống
trên đất liền mà hồn mơ về những lúc ghe bập bềnh ngày cũ.
Hỏi bản gì mà buồn rười
rượi vậy, nghe mường tượng như trăn trở triền miên của người con gái mất quê
hương và tuổi thơ kỷ niệm. Anh nhắc đó là bản Nhớ Sông nhạc sĩ Trúc Linh phổ
theo ý trong truyện cùng tên của cô nhà văn nổi tiếng của một tỉnh ở cuối miền
đất nước. Tôi nói tổ sư sáng tác Viễn Châu vừa nằm xuống, ông Trúc Linh nầy mới
vô nghề không lâu mà bài bản nghe cũng tới quá.
Hai người chủ khách của tàu
trao đổi nhau về văn chương, về cổ nhạc, tôi ngồi đó vẫn còn mê man với làn hơi
vọng cổ như còn phảng phất trong gió đâu đây… Nhớ tới sự man mác nao lòng khi
nghe người bạn tài danh dạy cùng trường cất tiếng hát bài Sàigòn niềm nhớ không
tên của một ông nhạc sĩ nào đó ở hải ngoại.
Lạ quá khi lâng lâng buồn
thì người ta càng dễ thả hồn đắm chìm theo giọng ca tiếng nhạc. Tiếng nhạc cả
trong hiện tại và trong quá khứ.
Trên đường về anh quả quyết
rằng mình đã có cách hóa giải sự quyết liệt của ba: nhẹ nhàng, từ từ từng ngày
một, nói những điều thấm vào lòng người như bài ca vọng cổ khi nãy.
Tôi ôm anh sát hơn, nghe
hơi ấm thiệt nhiều. Sự thành công nào cũng cần thời gian và kế hoạch. Mong cho
kế hoạch anh đúng…
Về tới nhà sau một ngày dài
lên lớp tôi ngạc nhiên thấy anh và ba chụm đầu trước những bức tranh lớn. Hai
người coi bộ tâm đắc, bàn bạc về kỹ thuật bộ tranh vẽ bằng bút lông núi non,
mây nước, có những ông già ngồi ngóng trời hay theo dõi một cánh chim xa. Hình
như những gì thuộc về văn hóa Trung quốc ba đều ưa thích. Rửa mặt xong định ra
góp chuyện thì nghe tiếng ba lên giọng rầy rà. Cậu đừng dạy đời tôi. Tôi có
cách dạy con để bảo vệ nó. Anh lượm tập ảnh ba liệng đưa cho tôi mà mặt buồn
hiu. Tôi trao cho mẹ. Tranh vừa vẽ vừa chụp mang ý nghĩa của người họa sĩ tài
hoa và triết lý Igor Morski. Bức con người đứng trước tương lai vô định, bức
con người chất chứa những điều có hại trong lòng mình, bức đứa con hướng về mẹ,
bức con cái bị lớn lên theo khuôn cha mẹ định hình. Tôi biết ba nổi giận vì tấm
ảnh nầy. Mặt ba đỏ bừng, tay run run đốt thuốc. Im lặng là thua sạch túi, cất
đầu không lên, anh phản ứng theo cách thế của mình. Gián tiếp.
Khi thấy ba đưa bàn tay lòn
vô áo chỗ trái tim, mẹ nói có gì ông cũng từ từ, giận có hại cho tim. Người
thông tim nên để cái tâm mình thiệt thoáng, thiệt hư tâm. Chúng tôi ngó mẹ cám
ơn. Chưa thấy lời can gián nào hay ho bằng.
Tôi nói thưa ba tối nay cho
con đi nói chuyện với giáo sư hướng dẫn luận án. Thầy nói tháng nầy chỉ còn hôm
nay thầy ở Bình Dương thôi. Tháng tới phải đi Cần Thơ, tháng sau đi Long Xuyên…
Cha chưa có phản ứng thì mẹ
biểu đi mau mau về. Để thẳng đưa con đi.
Tôi kéo anh ra, và nói nhỏ.
Mình đi nhà nghỉ. Xã hội bây giờ lạ quá. Ai cũng nhứt quyết và cố chấp trong
việc định hình tương lai giùm cho người khác.
Anh nói âm dương chạm nhau
xẹt lửa nha em. Tôi cười, lửa gần rơm không cháy không nám mới chì.
Đây sẽ là lần đầu tiên tôi
đi vô chỗ cấm. Không biết rồi đây người ta sẽ dấu hoa như thế nào!
Chuyện của tôi chắc làm bạn
khó chịu quá phải không ?
Nguyễn Văn Sâm
No comments:
Post a Comment