Cũng nhờ hai lần gặp ma ấy mà tôi có thể sống được đến ngày hôm nay, hơn nữa, họ còn giúp tôi nhận ra sức mạnh của luật nhân quả ghê gớm đến mức nào.
Nhắc đến ma thường khiến cho con người ta sợ, nhưng riêng tôi thì tôi xúc động nhiều hơn.
Tôi tên Thoi Phánh, một người Hoa lớn lên trên đất Việt. Nhà tôi nằm trên đường Nguyễn An Ninh, khu Bến Đình, thành phố Vũng Tàu. Năm 1990, khi ấy tôi 22 tuổi, sống bằng nghề buôn gỗ, nhưng không phải là gỗ rừng, mà chỉ là gỗ những cây ăn trái mà người ta muốn chặt bỏ. Ai bán thì tôi đến đốn hạ, rồi chở về bán lại cho các xưởng cưa.
Công việc này thường phải đi đây đi đó xa xôi, lại khá nặng nhọc, cần rành về kĩ thuật, nên tôi tuyển lựa ra 3 người cộng sự, mỗi lần đi mua cây đều gọi đi làm cùng. Lâu dần thành một ê kíp phối hợp ăn ý, mặc dù trên danh nghĩa thì tôi là chủ, nhưng anh em sống với nhau rất hòa đồng, thân mật.
Một lần, tôi cùng với ba người cộng sự ấy lên Long Khánh ( Đồng
Nai) để mua cây xoài.
Cưa chặt xong xuôi thì trời tối, tôi để cây lại, chờ sáng mai sẽ có xe đến chở sau. Còn tôi nhận tiền rồi cùng ba gã cộng sự kia đi về. Bốn thằng leo lên ba chiếc xe 67, phi nhanh trên con đường tối thui trở về nhà.
Đó là một con đường rất hoang vắng, dài thăm thẳm chạy xuyên qua
những vườn, rẫy trồng cây ăn trái. Cảnh vật tối tăm, tịch mịch. Đang chạy, chợt
mắt tôi đảo qua thấy một khổi gì đó đen thui, to lù lù trên cây. Tính tò mò, tôi
gọi ba gã cộng sự dừng xe lại:
Một gã bảo :
- Mày khùng hả? Long Khánh làm gì có gấu?
Nói thế nhưng cả đám vẫn quay lại xem sao. Bước lại gần, soi đèn pin lên thì… ông giời ơi, chẳng phải gấu cọp chi cả, mà là một người đàn ông mặc áo mưa, treo cổ chết lủng lẳng trên một cây me.
Tá hỏa tam tinh, ba gã kia la toáng lên, rồi co giò chạy thục mạng, bỏ lại mình tôi giữa màn đêm hoang vắng với cái xác treo cổ.
“Có phúc cùng hưởng mà có họa thì thân ai nấy chịu” Haiizzz !
Nhưng không sao, tôi trời phú cho từ bé đã gan góc cùng mình, những chuyện này không làm tôi sợ lắm. Hít một hơi trấn tĩnh lại, tôi bước đến vái cái xác người đàn ông ấy mấy vái, rồi khấn thế này:
- Tôi với ông vốn không quen biết, tình cờ gặp ông đây cũng là một cái duyên, mà duyên gặp này tiếc rằng cũng là khi ông đã tử rồi. Ba thằng kia nó cũng bỏ tôi chạy mất, thôi thì tôi chỉ có thể giúp ông báo công an xã để người ta truy ra ông ở đâu rồi đem về nhà cho người thân tẩm liệm.
Thế rồi tôi chạy đi báo công an. Họ tới đưa xác người đàn ông xuống, lục trong người thì thấy chứng minh nhân dân, rồi theo đó đưa xác về nhà. Tôi tính thích bao đồng, nên cũng đi theo về đến nhà ông ta luôn.
Vào nhà ông ta, thì câu chuyện lại càng buồn hơn. Vợ chồng ông có ba đứa con còn rất nhỏ, trong đó thì một đứa bị tật nguyền, gia cảnh nghèo xơ xác. Không biết có phải vì túng quẫn quá mà ông ta tự tử không nữa. Thấy hoàn cảnh ấy tôi cũng không đành lòng bỏ mặc.
Lục trong túi đếm được hơn 300 ngàn (năm 1990 thì 300 ngàn không
hề nhỏ), tôi chạy đi mua một chiếc quan tài. Rồi rút nốt chiếc nhẫn hai chỉ
vàng trên tay, tôi đưa cho người vợ lo tiền mai táng cho người đàn ông xấu số
kia.
Sự việc xong xuôi, tôi trở về và cũng không suy nghĩ gì về việc đó nữa. Vẫn đi buôn gỗ như trước, chỉ có một điều lạ, là tôi luôn gặp may mắn, làm ăn phất lên như diều gặp gió.
Cứ thế mấy năm sau, lần đó tôi được người ta giới thiệu lên Tây Ninh mua cây. Lần đó tôi mang theo khá nhiều tiền, đi buôn bán làm ăn mà, thêm một sợi dây chuyền ba chỉ vàng trên cổ nữa.
Cũng như mọi khi, tôi gọi ba gã cộng sự quen thuộc đi cùng.
Đốn cây, nhận tiền xong xuôi thì trời đã tối, phải xin chủ nhà cho chúng tôi ngủ lại. Nhà có hai cha con, đàn ông với nhau cả nên họ vui vẻ chấp thuận. Cả ngày làm mệt nhoài rồi, nên leo lên giường là tôi ngủ ngay.
Đang đêm, khi đang say giấc ngủ ngon, tôi lạc vào một giấc mơ,
và thấy một người đàn ông xa lạ bước đến, nói như hét vào mặt tôi :
- Ông mau thức dậy đi ! Tôi là người đi theo bảo vệ ông suốt mấy năm nay để trả nợ ông đây.
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
- Mà ông là ai ?
- Tôi là người treo cổ ở Long Khánh đó, ông nhớ chưa ? Ở ngoài sau nhà, họ đang mài dao rựa, dao mác để giết ông cướp tiền và vàng của ông đó. Giờ ông hãy đạp cái cửa sổ này ra, rồi nhằm thẳng hướng đông chạy thật nhanh, ông sẽ gặp một cái am của ni cô. Chỉ có đường đó ông mới thoát thân được thôi, ngoài ra chạy đường nào ông cũng chết hết.
Ngay đó thì tôi bừng tỉnh.
Quả nhiên tôi thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần, cách tôi tầm 6- 7 mét. Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức y theo lời chỉ dẫn của hồn ma trong mơ. Dùng hết sức, tung chân đạp mạnh vào cái cửa sổ. Đúng là nó không có kiên cố gì, ăn một cú đạp thì văng ra liền. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, tay vơ nhanh lấy túi tiền, tôi phi ra ngoài, nhằm thẳng hướng đông chạy thục mạng.
Đằng sau, một đám thấy tôi chạy liền phóng theo bám gót. Tôi ngoái lại thì nhận ra ngay ba dáng người thân quen, chính là ba tên cộng sự, tên nào cũng dao rựa, dao mác lăm lăm trên tay.
Hiểu ngay ra vấn đề, tôi tăng tốc chạy. Chạy trối chết, chạy quên sống chết.
Vừa là đêm tối khó thấy rõ, vừa gặp tôi chạy quá nhanh, và cũng vì bất ngờ không hiểu sao tôi biết trước mà tỉnh dậy, bỏ chạy như vậy, chỉ một lát sau ba gã kia đã bị tôi bỏ mất dấu.
Tôi cứ thế tiếp tục chạy, được một lát, quả nhiên gặp một cái am. Tôi nhanh chân leo qua hàng rào vào trong, thì thấy một sư cô đang thức, chắc là dậy sớm tụng kinh hay sao đó.
Trông thấy tôi, sư cô cũng hoảng sợ.
Nên tôi vừa thở hổn hển, vừa kể lại mọi chuyện, xin cô thương tình cho tôi trốn ở đây. Cũng may sư cô tin lời tôi, nên nói:
- Thôi con ở lại đây chờ đến khi trời sáng rồi đi ra, bây giờ cũng là 4 giờ sáng rồi.
Tôi cảm ơn sư cô, rồi kiếm một góc ngồi, chậm rãi suy nghĩ lại mọi
việc, mà lúc nãy nhanh quá tôi chưa kịp hiểu hết. Nhân tình thế thái thay đổi
thật nhanh, mới anh anh em em đó, chỉ vì tiền mà nỡ xuống tay giết nhau cho đành.
Sau đêm đó ba tên ấy cũng bỏ trốn không bao giờ tôi gặp lại nữa. Đến khi trời
sáng, tôi cáo biệt sư cô, rồi một mạch đi về Vũng Tàu.
Tôi lục tủ lấy hai cây vàng và một triệu đồng, đem đến nhà người
đàn ông treo cổ chết ở Long Khánh mấy năm trước. Tôi kể lại sự tình đêm qua, rồi
tặng số tiền vàng đó cho vợ con ông ta như một lời cảm ơn. Trước bàn thờ ông ấy,
tôi thắp nén nhang mà khấn rằng:
- Ân nghĩa duyên nợ giữa tôi với ông xem như đến đây cũng đã trọn vẹn. Tôi giúp ông, rồi ông theo tôi bảo vệ suốt mấy năm, và cứu mạng tôi. Thôi coi như huề, không ai nợ ai, ông không cần theo bảo vệ tôi nữa. Ông đừng vương vấn cõi trần này làm gì nữa, mà lo siêu thoát đi đầu thai đi.
Từ nhỏ, trong nhà theo đạo Phật, nên tôi cũng biết Đức Phật dạy rằng vũ trụ này có 6 cõi luân hồi, trời – a tu la – người – ngạ quỷ (tức cõi ma quỷ) – súc sinh - địa ngục. Nghe rồi để đó chứ tôi không tin. Phải qua sự việc này rồi thì tôi mới biết đó là sự thật. Cảm ơn ông vì đã cứu tôi một mạng, cảm ơn vì đã cho tôi mở mang hiểu biết, nhận ra lời Phật dạy không phải là hư vọng, rằng cõi thế giới này không chỉ có loài người và súc sinh.
Kể từ đó thì tôi không còn gặp hồn ma ông ấy lần nào nữa. Nhưng mà chuyện gặp ma thì tôi vẫn còn thêm một lần nữa, thậm chí còn ma mị hơn lần này.
Nhân quả thật là đáng sợ. Tiếc thay cho những ai không biết,
không tin nhân quả, buông lung theo lòng sân hận, tham lam, mặc tình tạo ác, đến
khi quả báo đến thì đã quá muộn.
Quang Tử viết theo lời kể của Thoi Phánh
No comments:
Post a Comment