Hiện tại đàn ông Việt Nam không phải là đàn ông mà là những con vật có dương vật trong thể hình đàn ông. Nếu nói nhẹ hơn thì họ chỉ là những đứa trẻ non nớt, không hơn không kém. Đàn ông Việt hiện tại thực sự quá tệ. Họ sống không có phương hướng và tối ngày nhậu nhẹt và tự cho rằng mình thật vĩ đại. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Trước đây, đã từng có những đàn ông Việt đúng nghĩa và chính nghĩa.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai tử tế. Anh ta sẵn lòng nhường
cho phụ nữ, sẵn sàng giúp cụ già qua đường và sẵn sàng che chở cho trẻ em. Anh
ta làm vì từ nhỏ anh ta đã được dạy như thế. “Lá lành đùm lá rách.” Mình là
phái mạnh thì tại sao phải ăn thua đủ với mấy chị em phụ nữ làm gì.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai có trách nhiệm. Đi làm xong là anh ta
về nhả để ăn tối với vợ con. Dù thời gian ăn tối bên gia đình rất ngắn, nhưng
anh ta biết rằng tất cả những sự thay đổi trong xã hội đều bắt đầu trong gia
đình. Và tất cả những sự thay đổi trong gia đình đều bắt đầu bằng những bữa ăn
tối. Đó là thời gian anh ta dùng để dạy con hoặc tâm sự với vợ về những hoài
bão trong lòng mình.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai thật thà chất phát. Anh ta không thích
thói dối, không thích ai nói dối và anh ta căm ghét sự gian dối. Anh ta gần như
không thể nào nói dối và cũng không biết nói dối là sao. Anh ta chân thật nhưng
không biết mình chân thật.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai được ăn học tử tế. Đúng, không phải ai
cũng được ăn học đầy đủ. Nhưng những người dù không được ăn học đến nơi đến
chốn cũng cư xử và ăn nói không khác gì một người trí thức. Anh ta rất nhẹ
nhàng.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai lễ phép với ông bà và cha
mẹ. Anh ta
đã được dạy từ nhỏ rằng phải “kính trên nhường dưới.” Nếu anh ta là trai trưởng
thì anh ta sẽ gánh phần nặng của công việc gia đình và che chở cho đàn em. Anh
ta biết trách nhiệm của mình và sống theo chân lý đó.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai hiếm khi nào nhậu nhẹt. Anh ta chỉ nhậu khi ăn
mừng gì đó với bạn bè chứ không có nhậu như ăn cơm. Anh ta biết rượu bia rất có
hại và nó chỉ đốt tiền chứ chẳng giúp ích thì. Thay vì lãng phí công sức của mình
vào những thứ vô bổ đó thì anh ta sẽ tích lũy cho vợ con và dành dụm cho gia
đình.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai khiến tôi cảm thấy an
toàn. Nếu
họ thấy tôi bị cướp thì sẽ ngay lập tức đứng ra ngăn chặn. Đối với họ, đó là
nghĩa vụ của một người nam nhi. Anh ta là cảnh sát nhưng không làm cảnh sát. Xã
hội vì thế mà luôn an toàn vì có anh ta che chở.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai ham học hỏi. Anh ta lúc nào cũng
đọc sách. Đọc sách là niềm đam mê của anh ta. Anh ta có thể trích thơ Nguyên
Sa, Nguyễn Bính, Xuân Diệu và Hàn Mặc Tử. Đối với anh ta, văn học Việt Nam là
một kho tàng và anh ta phải biết đến những tinh hoa đó.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai chăm chỉ và siêng năng
làm ăn. Vì bản chất cần cù và thật thà nên anh ta dù chỉ là một anh chở
xe lam nhưng cũng tích lũy đủ tiền để mua đất, xây nhà và làm ăn.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai khiến các cô gái Việt
luôn cảm thấy mình được tôn vinh và tôn trọng. Anh ta tỏ tình rất thơ mộng và trí thức. Anh ta còn không dám nói
tục dù chỉ một lời. Anh ta cũng không dùng những từ hết sức thô tục để miêu tả
phụ nữ.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai sẵn lòng gia nhập quân
lực để bảo vệ đất nước. Anh ta không mong sự
oai hùng, anh ta cũng chẳng cần huân
chương, anh ta cũng chẳng quan tâm đến phúc lợi. Anh ta đứng lên, anh ta xung
phong và anh ta chiến đấu vì lý tưởng. Anh ta coi bản thân mình là một người bảo vệ tự
do và đất nước. Đối với anh ta, đó mới là lý tưởng sống.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai mà tôi gọi là những anh
hùng. Anh ta nhìn thật vĩ đại
trong bộ quân phục. Đôi mắt anh ta nói lên tất
cả. Anh ta sẵn lòng chết, anh ta sẵn lòng hy sinh vì đất nước. Những anh chàng
đó là những người tôi gọi là những người hùng
của đất nước. Dù trong thời chiến nhưng tôi luôn cảm thấy an toàn.
Các bạn không tin những gì tôi nói sao? Ngày xưa Việt Nam đã có
những chàng trai lý tưởng, những chàng trai chính nghĩa, những chàng trai khiến tôi cảm thấy tự
hào. Tôi không hề hoang tưởng. Tôi biết là ngày xưa đất Việt Nam
đã có những chàng trai chính nghĩa như thế. Tôi biết, vì ông tôi, bác tôi và ba
tôi là những người chính nghĩa như thế. Thời của họ là thời chiến tranh nhưng
họ luôn sống thật và và lý tưởng. Họ biết rằng nhiệm vụ của đàn ông là phải đứng lên bảo vệ lẽ phải như
bao thế hệ trước đã làm cho bản thân, cho gia đình và cho đất nước.
Nhưng bây giờ đất nước Việt Nam đã không còn những chàng trai như
thế nữa. Bây giờ nước Việt Nam chỉ có
những chàng trai hám nhậu, lười biếng, thụ động, vũ phu, gia trưởng và gian dối. Tôi không hề nói tất cả nhé, nhưng đa số là vậy. Xung quanh
tôi là những người như vậy. Các bạn nam của Việt Nam à, đã đến lúc các bạn thức
tỉnh và nhận ra trách nhiệm của mình là gì. Hãy sống vì lý tưởng thay vì vô
phương hướng. Hãy sống vì tất cả thay vì bản thân. Đất nước này tồn tại đến ngày này
là vì ngày xưa đất nước Việt Nam đã từng có những chàng trai
thà chết chứ không khuất phục trước cường quyền. Đất nước Việt Nam đã từng có những chàng trai
chính nghĩa như thế.
Còn bạn, bạn có phải là một chàng trai Việt Nam chính nghĩa không?
Ku Búa @ Cafe Ku Búa
Kính gởi anh KuBua
ReplyDeleteAnh quên chú thích là " Những người đàn ông Việt Nam như anh đề cập SỐNG Ở PHÍA DƯỚI VỸ TUYẾN 17 trước năm 75"
Đúng thế. Từ dưới vĩ tuyến 17, từ Đông hà đến mũi Cà mau.
ReplyDeleteđàn ông Việt Kiêu về Việt Nam cũng không còn là người Việt Nam nữa.
ReplyDelete