Cách đây 48 năm, ngày 11-04-1972 Mẹ bước qua sinh nhật tuổi 32 một cách lặng lẽ, trong lòng đầy hồi hộp, lo âu khi tin tức về từ vùng II chiến thuật chuyển về cho biết tình hình chiến sự đang ngày càng ác liệt. Rồi ngay hôm sau tin dữ đã bay về khi chú An điện thoại báo: “Anh Bảo bị rồi Chị ạ...!"
Trời đất như sụp đổ dưới chân, Mẹ chỉ còn biết
ôm mặt khóc…!
Cho đến bây giờ, nhìn lại một chặng đường rất
dài đã qua, tụi con cám ơn và cảm phục Mẹ vô cùng, chính nhờ có Mẹ mà tụi con
mới có được ngày hôm nay. Khi Bố ra đi, Mẹ mới 32 tuổi và vẫn đang tuổi sắc
nước hương trời, vẫn đang là một trong những người đẹp của hàng không Việt Nam,
có rất nhiều người đã tìm đến ngỏ lời nhưng Mẹ đều từ chối, Mẹ luôn dành một
tình yêu bất tận cho Bố...!
Rồi biến cố 75 ập đến, gia đình vốn đã khó lại
càng thêm khó, một mình Mẹ vất vả làm đủ nghề để nuôi 6 miệng ăn, ban ngày thì
làm bánh làm trái để bán, tối thì lo đan áo cho người đi xuất cảnh, nhiều đêm
Mẹ thức đan áo đến ba bốn giờ sáng dưới ánh đèn dầu, bao nhiêu cơ cực không thể
nào kể xiết. Có lẽ những vất vả mà Mẹ phải gánh chịu được vơi đi phần nào khi
anh Tường và chị Tú luôn đạt được những thành tích xuất sắc trên con đường học
vấn, anh Tường đậu vào trường Y với thứ hạng rất cao khi mới 17 tuổi và tốt
nghiệp ra trường với vị trí Thủ khoa, dù là trong suốt 6 năm học Y, ngày nào
cũng vậy cứ 5 giờ sáng, anh Tường cũng phải dậy sớm lên Gò Vấp lấy bánh đậu
xanh về đi bỏ mối để kiếm tiền phụ Mẹ. Ngày anh Tường được học bổng đi Pháp để
học tiếp, Mẹ mừng không nói nên lời...!
Ngày chị Tú được tuyển vào làm ở lãnh sự quán
Anh quốc sau khi vượt qua mấy trăm hồ sơ dự tuyển, Mẹ cũng rất mừng không nói
nên lời, và dường như đó là phần quà ông Trời muốn bù đắp lại cho những hy sinh
không mệt mỏi của Mẹ...!
Trong cuộc sống, Mẹ luôn dạy tụi con phải sống
sao cho xứng đáng. Con còn nhớ ngày anh Tường ở Pháp về và mở phòng mạch riêng,
Mẹ qua dự khai trương xong về không nói lời nào, ngày hôm sau anh Tường về
thăm, Mẹ bắt anh Tường ra trước bàn thờ Bố và nói rằng: “Tường à, Mẹ thấy con
mở được phòng mạch riêng Mẹ rất mừng, nhưng Mẹ không hài lòng khi thấy con đặt
bàn thờ Thần tài ngay trước phòng mạch như vậy, Mẹ muốn cho con học Y là để con
làm việc cứu người chứ không phải với mục đích kiếm tiền”, và ba anh em tụi con
đã được trưởng thành từ những điều giáo dưỡng như vậy. Từ đó đến nay anh Tường
năm nào cũng tham gia chương trình mổ từ thiện “Vì nụ cười” cho các trẻ em
không may mắn trên khắp cả nước, còn chị Tú thì cho tới bây giờ vẫn duy trì các
lớp dạy tiếng Anh miễn phí tại nhà. Đó là những gì Mẹ đã dạy và muốn tụi con
hướng tới.
Đã rất nhiều người nói với con rằng người ta ca
ngợi Ông Bảo một thì Bà Bảo phải xứng đáng hơn thế gấp nhiều lần, chính nhờ
công lao của Bà đã thủ tiết thờ chồng và nuôi dạy các con nên người đã giữ cho
cho danh tiếng của Ông luôn sáng mãi, so với những quả phụ ngày xưa được Vua
ban “Tiết Hạnh Khả phong” thì nào có kém gì...!
Mỗi lần con nghe người ta nói như vậy thì con
đều khóc và thầm cám ơn ông Trời vì đã cho con là con của Mẹ...!
Hôm nay mừng sinh nhật thứ 80 của Mẹ, tự nhiên
trong con vang vọng lên câu hát:
“Mẹ ơi...! Thế giới mênh mông, mênh mông không
bằng nhà mình, dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có Mẹ…!"
Sài Gòn 11-04-2020.
(Bài và Ảnh trên Facebook của Nguyễn Bảo
Tuấn-Con trai út của Ông Nguyễn Đình Bảo: “Người ở lại Charlie...!)
Chuyển cám động quá. Lòng mẹ bao la👍😍
ReplyDelete