Ba
mươi sáu năm sau ngày 30 Tháng Tư, 1975, thực tế cho thấy rõ ràng đảng
Cộng Sản Việt Nam chỉ chiếm trọn lãnh thổ miền Nam, chứ không chiếm được
lòng người từ vĩ tuyến 17 trở vào Nam.
Nhiều trăm nghìn
người đã chấp nhận, kể cả cái chết, bỏ làng mạc, quê cha đất tổ, tài
sản để ra đi, kể cả những người lớn lên ở miền Bắc, sau khi vào miền
Nam, đã thấy rõ bộ mặt của chế độ hà khắc, toàn trị mà lâu nay họ phải
chịu đựng. Dân chúng, kể cả những cán bộ Cộng Sản nằm trong gan ruột
đảng đã tỏ thái độ bất bình, trở thành những cá nhân hay những thế lực
chống đối, điều khiến cho Việt Nam ngày nay có nhiều nhà tù giam giữ
những người bất đồng chính kiến, dù họ là những người, hay tập thể chủ
trương bất bạo động, không hề có vũ khí trong tay.
Khi
không chiếm được lòng dân, thì chính thể cai trị phải sợ lòng dân, như
người đi đêm sợ bóng ma. Những bóng ma đó được đặt tên là “thế lực thù
địch,” “diễn tiến hòa bình,” “gián điệp nước ngoài.” Lực lượng công an,
với khẩu hiệu “còn đảng, còn mình,” theo Giáo Sư Carl Thayer của Học
Viện Quốc Phòng Úc, Việt Nam có lực lượng an ninh ít nhất là 6.9 triệu
người. So sánh với tổng cộng những người đi làm khoảng chừng 43 triệu,
thì cứ sáu người thì có một người làm việc cho các cơ quan an ninh.
Trang
web chính thức của Bộ Công An trích lời ông Lê Duẩn, cố tổng bí thư
đảng Cộng Sản Việt Nam, có câu châm ngôn cho công an “Đảng lựa chọn công
an trong những người trung thành nhất với đảng, những người chỉ biết
sống chết với đảng, chỉ biết còn đảng thì còn mình!”
Phải
chăng đảng Cộng Sản Việt Nam luôn luôn sợ thay đổi, sợ bị lật đổ nên
trong xã hội này, nhân viên y tế, thầy cô giáo thì thiếu nhưng công an,
chìm, nổi thì đứng đầy đường.
Mới
vào Sài Gòn một ngày, đảng Cộng Sản đã bắt đầu sợ. Sợ người sống, khi
họ còn súng trong tay đã đành, Cộng Sản còn sợ cả người chết. Không sợ
người chết, cớ sao lại giật sập bức tượng “Tiếc Thương” và chở đem đi
vứt chỗ khác, mồ mả người lính miền Nam thì được rào chắn vây quanh như
trại tù, gọi là “Khu Quân Sự” không ai được vào, mà cũng không ai được
đem xương cốt ra.
Không
sợ người chết, tại sao trong khi tro cốt của Thiếu Tướng Nguyễn Khoa
Nam được để ở chùa Quảng Hương Già lam, Gò Vấp, lại bị chính quyền Cộng
Sản bắt phải di đời đi nơi khác, vì sợ đồng bào đến hương khói, chiêm
bái.
Không
những sợ người chết mà chúng còn sợ cả cái tên người chết, dưới thời
Cộng Sản, sau khi thân nhân dời mộ cố Tổng Thống Ngô Đình Điệm và bào đệ
của ông là ông Ngô Đình Nhu về Nghĩa Trang Gò Vấp, khi lập bia mộ, chỉ
được đề “Huynh” và “Đệ,” mà không được đề tên thật của hai ông. Chính
quyền nói đây là ý kiến của thân nhân Việt kiều về xây mộ, nhưng thử hỏi
ai lại muốn bia mộ của thân nhân mình không tên, không tuổi.
Kẻ
thắng sợ cả người thương binh bên thua trận, nếu không những lần phát
quà, giúp đỡ cho thương binh VNCH ở chùa Liên Trì, Sài Gòn, vì sao lại
bị công an, chặn đường, quấy nhiễu và cuối cùng phải chấm dứt công việc
đầy tính nhân đạo này.
Trong
cuộc chiến tranh Việt Nam, sinh viên phản chiến biểu tình đã trương cờ
Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, mà chính quyền Mỹ chưa sợ, sao nay đảng
Cộng Sản Việt Nam lại sợ lá cờ của VNCH trong chiến tranh qua đã lâu và
cuộc đối đầu không còn nữa.
Cộng
Sản sợ luôn cả bộ quân phục của người lính miền Nam, nếu không làm sao
có vụ kết án Nguyễn Viết Dũng, bị 12 tháng tù vì tội “gây rối trật tự
công cộng” trong khi Dũng tham gia cùng với người dân ở Hà Nội phản đối
việc chặt cây xanh, mà chỉ riêng mình anh bị bắt và đưa ra tòa.
Cộng
Sản Việt Nam luôn luôn sợ những người có ảnh hưởng đến quần chúng, có
đám đông hỗ trợ, tức là sợ bị lật đổ. Do vậy các vị lãnh đạo tôn giáo
của Cao Đài, Hòa Hảo, Phật Giáo, Công Giáo, Tin Lành luôn luôn bị theo
dõi và cô lập.
Không
những Cộng Sản không được lòng dân mà luôn luôn đứng đối lập với dân,
coi dân như kẻ thù, thậm chí coi dân như con cháu trong nhà, ngược với
khẩu hiệu “đảng là đầy tớ của dân,” như giọng khinh bạc của bà Tôn Nữ
Thị Ninh: “Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo,
bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là
trừng trị theo cách của chúng tôi.” Phải chăng là theo cách đàn áp, bắt
bớ tù đày.
Hồ
Chí Minh là một tay mị dân đã từng nói “Nước lấy dân làm gốc,” nhưng
thực sự đã hy sinh hạnh phúc của dân cho sự tồn vong của đảng. Xưa
Nguyễn Trãi từng nói: “Đẩy thuyền đi là dân mà lật thuyền cũng là dân!”
Ngày nay dưới chế độ Cộng Sản, người dân hết sợ kẻ cai trị dân rồi,
nhưng chính phủ này đã bắt đầu sợ dân. Một thể chế mà sợ dân trước sau
gì cũng đi đến chỗ diệt vong.
Ngày
nay Cộng Sản đã thống trị được toàn bộ Việt Nam, nhưng trên thế giới
ngày nay, lá cờ đỏ sao vàng chỉ thấy được treo, hay dám treo trước cổng
tòa đại sứ Cộng Sản Việt Nam ở các nước, mà lá cờ này không thể treo bất
kỳ ở đâu, dù ở một xó xỉnh nào.
Cộng
Sản sợ hãi cả những người thua trận, ngày nay đã bỏ nước ra đi. Ở thủ
đô Hoa Kỳ, nhân viên Tòa Đại Sứ CSVN không dám dùng xe ngoại giao (mang
bảng số CD) đi vào khu Eden, hay Việt Cộng về Orange County chưa dám
công khai đi uống cà phê hay ăn phở ở khu Bolsa.
Ngày
Thứ Bảy, 23 Tháng Sáu, 2007, Chủ Tịch Nguyễn Minh Triết tham dự một
cuộc họp tại thành phố Dana Point, miền Nam California, đã phải vào
phòng họp bằng… cửa sau. Vào ngày 17 Tháng Ba, 2015, Thủ Tướng Nguyễn
Tấn Dũng cũng được mời đến Quốc Hội New South Wales để dự họp, nhưng
không được dùng cửa trước vì sợ trứng thối, cà chua, cũng đành nhịn nhục
nhờ cảnh sát dẫn đi cửa sau.
Cái này không gọi bằng sợ, thì gọi bằng gì?
Huy Phương
April 17, 2016
Hãy nhớ lấy lời tôi( bố khỉ,câu này nghe quen quen! Không phải từ tên N V Trỗi, đái ra quần lúc bị lôi ra bắn đâu nhé!): Chính miền Bắc là cái nôi sinh ra cộng sản, rồi cũng chính miền Bắc sẽ chôn vùi cộng sản. Dân miền Nam mình không làm được điều này.
ReplyDelete