Má tôi thì già yếu không có làm gì ra
tiền . Hồi truớc Má tôi đi may đồ quần áo ở trong nhà thương Mỷ Tho ,
nhưng đã nghỉ lâu rồi .
Sau này mới biết là ở nhà không có đủ
tiền để mua gạo , đôi khi còn phải bán máu để đổi lấy mấy bát cơm , thì
nói gì đến thức ăn sang trọng .
Thì ra em tôi chạy qua Chợ Củ để xin Cô
tôi . Cô Ba tôi có mở tiệm ăn , Cô rất thương tôi , vì vậy khi hay tin
tôi về , cô tôi liền gởi cơm và đồ ăn rất ngon qua cho tôi .
Ở đây đuợc mấy ngày thì vợ tôi xuống thăm tôi làm cho tôi càng thêm lo sợ , vì sợ Công An theo dõi .
Tôi mới tính tìm đuờng vuợt biên chớ ở đây lâu thế nào cũng bị bại lộ .
Mà tìm đuờng dây để vượt biên không phải
là chuyện dễ dàng . Phần thì không có tiền , phần thì không dám đi lại
nên cũng không biết cách nào để vuợt biên , mà tội vuợt biên lúc đó bị
coi như là tội phản quốc , chạy theo đế quốc , bọn Công An Biên Phòng
bắt đuợc là chỉ có chết . Hồi đó đã có xảy ra những cảnh vuợt biên bị đổ
bể , bị Công An tàn sát như ở cầu Chữ Y Sài Gòn , như ở bãi biển Vũng
Tàu , nhu ở kinh Chợ Gạo hay ở cửa biển Gò Công …
Họ tàn sát không nương tay, mặc cho tiếng khóc trẻ thơ , hay những lời van xin lạy lục , của những nguời khốn khổ cùng đuờng .
Tôi dự định nếu không tìm được đuờng đi
bằng ghe tàu , thì như đã hẹn với Thu và Bình , là sau một tháng chúng
tôi sẽ gặp lại nhau , để bàn tính để đi bằng đuờng bộ .
Vợ tôi lại xuống một lần nữa và lần này có cả đứa con gái đầu lòng của tôi .
Coi như vậy là tôi ở đây đuợc một tuần lể
và vợ tôi đem tiền xuống lần này là để mua vé xe cho tôi đi Cà Mau vào
sáng sớm mai , vì hy vọng ở Cà Mau dễ kiếm đuờng vượt biên hơn .
Bất ngờ ngay buổi chiều hôm đó vào khoảng
7 giờ , thì có một người anh bà con Cô Cậu , đi cùng với một nguời
bạn , xuống thăm để từ giã Má tôi , để sáng sớm mai họ lên đường đi
Kampuchia , và từ đó sẽ tìm đuờng vuợt biên , và anh muốn xin địa chỉ
của em tôi , hiện đang sống ở Mỹ , để anh liên lạc khi cần .
Thật là một điều quá may mắn cho tôi vì sau khi anh biết tôi vừa mới trốn về nên anh kéo tôi đi theo luôn .
Thế là phải trở về Sài Gòn ngay trong đêm nay để sáng sớm mai lên đuờng đi Kampuchia . Tôi từ giã Má tôi và để đứa con gái đầu lòng ở lại với Bà Nội .
Thế là phải trở về Sài Gòn ngay trong đêm nay để sáng sớm mai lên đuờng đi Kampuchia . Tôi từ giã Má tôi và để đứa con gái đầu lòng ở lại với Bà Nội .
Tôi và vợ tôi đi theo Long và Nghĩa ra
đón xe để về Sài Gòn . Tôi ra đi mà lòng buồn vô hạn , rồi không biết sẽ
đi tới đâu trên buớc đuờng bôn ba vô định này .
Ở lại Mỷ Tho thì không được , mà đi qua
Kampuchia thì cũng không biết ra sao , thật là đau lòng truớc cảnh chia
tay , rồi đây không biết có còn được gặp lại nhau .
Trong đêm đó hai bà cháu đã tụng niệm
suốt đêm để cầu nguyện cho chuyến đi của tôi được bình an . Trời đã tối
lúc đó khoảng 9 giờ đêm nên không còn xe chạy về Sài Gòn . Chúng tôi đón
chiếc xe lôi đạp để đi vô ngã ba Trung Lương , hy vọng ở đó sẽ có nhiều
xe miền Tây lên , dể đón hơn .
Ông Xe Lôi , đạp không muốn nổi , vì trên
xe có tới 4 nguời , nên chúng tôi phải thay phiên nhau nhảy xuống để
đẩy phụ , nhứt là khi lên dốc cầu Trung An , thì phải nhảy xuống hết rồi
qua cầu mới nhảy lên lại .
Vô tới ngã ba Trung Lương là trời đã
tối , nên không còn thấy xe miền Tây nào hết , mà chỉ thấy có một chiếc
xe hàng bị hư máy và nguời tài xế đang sửa chửa .
Chúng tôi mon men lại gần tìm cách làm
quen rồi dọ hỏi xin quá giang về Sài Gòn , nhưng ông tài xế nhìn chúng
tôi như nghi kỵ điều gì nên lắc đầu trả lời một cách sẳn giọng là xe
đang hư mà làm sao cho quá giang đuợc , vì vậy chúng tôi lại lủi thủi đi
tiếp .
Ở đây có một trạm Công An khá lớn để xét
xe từ miền Tây lên , nên có nhiều Công An ở đồn bót này , nên trong đêm
tối mà đi lang thang ở đây cũng nguy hiểm lắm . Tình cờ có một chiếc xe
lô chạy từ Mỷ Tho lên huớng về Sài Gòn , chúng tôi mừng quá đón ngoắc
lại nhưng xe không ngừng mà chạy luôn một khoảng , rồi bỗng đâu xe dừng
lại và lùi lại cho chúng tôi quá giang .
Bác Tài chỉ cho đi quá giang một quãng
đuờng lên đến Tân Hương để đón xe khác mà đi , vì xe này đi về nhà để
nghỉ nên không có đi Sài Gòn .
Trong khi xe đang chạy và qua tài giao
thiệp của anh Long , cũng là Lơ Xe , nên anh biết nhiều nguời trong nghề
xe đo nên câu chuyện dần dần trở nên thân mật và Bác Tài dần dần có cảm
tình với chúng tôi . Và sẳn đó anh Long đề nghị bao xe đi Phú Lâm rồi
bận về anh sẽ phụ giúp tìm khách cho chuyến trở về .
Vợ tôi móc trong túi ra đếm còn 200 đồng
nên đề nghị bao xe 200 đồng và nhờ anh Long nói thêm vô , nên sau cùng
Bác Tài chịu đi Phú Lâm với giá 200 đồng .
Thật là hết sức may mắn , chớ nếu tới Tân
Hương chưa chắc gì có xe để đi , mà nếu không lên kịp Sài Gòn trong đêm
nay thì ngày mai xe sẽ đi sớm rồi , sẽ mất đi một dịp may hiếm có ngàn
vàng .
Khi xe chạy qua khỏi trạm Công An Tân
Huong một quảng , thì gặp một tốp Công An ra chận đuờng . Tôi thấy nguy
vì trên xe không có ai khác , chỉ có gia đinh tôi , nên rất khó xoay sở
trà trộn . Tôi có ý dò hỏi Bác Tài coi tính sao , nhung Bác Tài cho biết
là xe không có ngừng đâu vì tụi này là tụi chuyên chận xe dọc đuờng để
ăn cuớp , Bác Tài rất rành về bọn này . Tôi nghe thế cũng thấy mừng
thêm , vì thà là chạy luôn nó có bắn theo cũng khó trúng .
Bác Tài cho xe giảm tốc độ rồi khi đến
gần bọn chúng thì tống hết ga vuợt nhanh qua , nên chúng trở tay không
kịp , nên xe chạy vuợt qua một cách êm xuôi .
Nhưng tôi lại lo cho trạm kiểm soát kế
tiếp sợ tụi nó gọi máy báo lên chận bắt xe lại thì còn nguy hiểm hơn .
Tôi hỏi ý Bác Tài thì Bác Tài nói là tụi nó đâu có máy móc gì đâu mà báo
đừng có lo , nên tôi càng yên tâm tin tuởng Bác Tài muôn phần . Xe qua
khỏi Tân An , Bến Lức , Bình Chánh rồi vào Phú Lâm một cách êm xuôi .
Sau khi trả tiền xe xong xuôi là chúng tôi chạy đi ngay vì trời đã tối rồi mà còn phải chạy lo kiếm mượn tiền để đi .
Chúng tôi về nhà của Nghĩa cũng ở gần
đó , vợ chồng tôi muợn chiếc xe đạp để đạp vô Phú Thọ . Vô tới nhà chị
Đồ là đúng nửa đêm , giờ giới nghiêm . Chị Đồ không có sẳn vàng chị rút
chiếc nhẩn đang đeo trên tay 2 chỉ vàng đưa cho tôi mượn đở .
Tôi đạp xe đạp chở vợ tôi trở về nhà của
Nghĩa trong lúc đã quá giờ nghiêm nên cũng sợ bị hỏi giấy tờ hay bị bắt
lại thì trể chuyến xe sáng sớm mai đi . Tôi đạp xe lên dốc cầu Minh
Phụng không nỗi , vợ tôi phải xuống xe đẩy phụ qua cầu , nguời của tôi
lúc đó rất là ốm yếu xanh xao .
Về tới nhà Nghĩa , là chúng tôi phải đi
ngay đến chổ đậu xe , để kịp chui vô trong xe sắp xếp truớc khi trời
sáng . Đây là chiếc xe hàng dân sự bị VC trưng dụng để chở chiếu qua Nam
Vang tiếp tế cho bộ đội VC bên Kampuchia .
Long là Lơ Xe của chiếc xe này nên mới dấu Nghĩa và tôi vô trong đống chiếu mà tài xế không hay biết gì .
Sau khi sắp lại đống chiếu , vạch ra một
lổ vừa đủ để hai đứa tôi chui vô , xong rồi Long mới gác hai cây gỗ đà
ngang trên đầu rồi sắp chiếu phủ kín lên như cũ rất là kín đáo .
Chúng tôi đem theo một bình nước và hai ổ bánh mì với một gói muối .
Ngoài hai chỉ vàng của chị Đồ cho muợn ,
vợ tôi đưa luôn chiếc nhẫn cuới đang đeo ở tay đưa cho tôi , như vậy tôi
mang luôn hai chiếc nhẫn cuới . Lúc đó cũng khoảng 3 ,4 giờ sáng , vợ
tôi và má của Nghĩa cũng vẫn còn ngồi đâu đó để chờ sáng ra xe chạy .
Long ngồi ở ngoài nên có cho tụi tôi biết là vợ tôi và má của Nghĩa khóc
nhiều lắm , vì không biết chúng tôi đi làm sao , vì không ai có tiền
hay có vàng đem theo , không biết rồi sẽ đi đến đâu . Riêng tôi thì tôi
quyết ra đi mặc dầu không biết ra sao , nhưng vẫn còn tốt hơn là ở lại
Việt Nam .
Sáng sớm hôm sau xe rời bến để đi Nam
Vang , nhìn qua khe ván ở sàn xe trời còn lờ mờ nghe tiếng nguời nói lao
xao mới biết là vừa qua khỏi Ngã Tư Bảy Hiền . Khi đến trạm kiểm soát
biên giới thì họ chỉ xét qua loa vì đây là chuyến xe công tác chở đồ cho
bộ đội VC . Xe chạy càng nhanh đống chiếu trên đầu càng đe nặng , vì
cây gỗ chận trên đầu không còn ở nguyên vị trí củ , mà vì sự lúc lắc của
chiếc xe đa làm lệch đi và hai đứa tôi phải đưa lưng chống đở sức nặng
bên trên đè xuống . Tệ hại hơn nữa là dọc đuờng VC đón xe đi quá giang
nên họ ngồi trên đầu chúng tôi . Nghe tiếng họ nói chuyện với nhau thì
biết là VC đang ngồi ở ngay trên đầu mình .
Chúng tôi phải rán đưa lưng ra chịu
đựng , vì chỉ sợ nó sụp xuống thì bị lộ ngay , rất là nguy hiểm . Khi
tiểu tiện thì phải đợi lúc xe chạy nhanh rồi mới dám tiểu qua khe hở của
ván sàn xe mà phải tiểu từ từ để bên ngoài không thấy không biết .
Đến chiều thì xe tới nơi đậu vào một chổ nào đó mà tôi nghe có tiếng nhạc của những bản nhạc ngày xưa .
Tôi mừng thầm vì được nghe lại những
tiếng hát quen thuộc đầm ấm nồng nàn tràn đầy kỷ niệm của ngày truớc .
Tiếng nhạc hoà lẫn tiếng nguời nói chuyện lao xao gần bên cạnh xe .
Chúng tôi vẫn nằm im trong xe chờ khi nào có hiệu lệnh của Long thì mới ra đuợc .
Một hồi lâu sau khi bên ngoài hoàn toàn
im vắng và khi nghe ba tiếng hiệu lệnh của Long thì chúng tôi chui ra .
Khi nhảy xuống xe , tôi không thể đứng được vì bị ngồi lâu trong thế co
ro nên chân bị tê cứng , mà Long thì thúc hối phải đi khỏi nơi đây ngay
vì sợ tài xế và an ninh đoàn xe họ biết , nên tôi và Nghĩa phải cố lết
đi ra khỏi xe thật xa .
Nhìn chung quanh , đây là một bồn binh
khá lớn ở cuối đại lộ , bên cạnh một sân vận động , xe đậu một đoàn dài
chừng vài chục chiếc , tài xế và Lơ Xe khá đông , có nhiều xe họ mang
theo cả gia đinh vợ con với đồ đoàn nồi niêu soong chảo , nên tôi thấy
cũng dễ trà trộn ẩn thân . Tối đó tôi và Nghĩa ngủ ở một đám cỏ bên cạnh
đường khoảng giữa đoàn xe và không dám gần xe nào cả vì sợ họ báo với
an ninh đoàn xe .
Ngay tối hôm sau , tôi bán chiếc nhẩn
cuới đuợc 75 đồng Riel , tiền Kampuchia , và nhờ Long môi giới mời một
số tài xế Lơ Xe ra quán nuớc uống cà phê nghe nhạc , để tìm cách lân la
làm quen gây cảm tình với họ . Tôi và Nghĩa đóng vai Lơ Xe , bạn với
Long .
Vì Nghĩa cũng là Lơ Xe nên nói chuyện dễ
dàng , còn tôi thì cảm thấy hoàn toàn xa lạ , nên trong các câu giao
tiếp tôi thuờng cuời nhiều hon là nói vì sợ bị bại lộ tông tích .
Ban ngày thì ra chợ Nam Vang , bữa đầu
thì đi bằng xe lôi cho mọi nguời thấy , và vì không biết đường , mấy lần
sau thì đi bộ . Đi ngang qua mấy con đuờng rất đẹp với hai hàng cây phủ
mát bên đuờng , với những ngôi biệt thự sang trọng kiến trúc theo kiểu
villa của Pháp , giống nhu khu đường Duy Tân , Yên Đổ ở bên xứ mình .
Mấy ngôi nhà sang trọng đó bây giờ là
dinh của VC , treo cờ đỏ sao vàng và có lính canh truớc cổng . Mỗi khi
đi ngang qua thấy hơi chùng chân vì sợ nó hỏi giấy tờ bất tử .
Uống nuớc phong tên ở gần đó , ăn cơm thì
mua của mấy gánh bán hàng rong , cơm một dĩa 10 đồng Riel . Ra ngoài
chợ thì đi lòng vòng coi nhìn cái này cái nọ cho hết thì giờ , thỉnh
thoảng Công An chạy ruợt đuổi bắt người ở trong chợ , làm mình cũng sợ
giật mình . Tôi thì có ý định tìm mua một quyển sách địa lý để coi bản
đồ vùng Battambang , Siem Rệp , vùng biên giới Thái Lan . Họ bày bán
sách cũ rất nhiều nhưng đều là tiếng Miên .
Tôi lựa xem mấy cuốn sách có hình bản đồ
rồi mua một quyển . Nhưng vì tôi không biết tiếng Miên mà mua sách Miên
trong đó có hình bản đồ địa lý , nên họ có ý nghi ngờ . Mua xong tôi lật
đật đi bộ về chổ đậu xe vì sợ họ báo với Công An chợ .
Sau khi nghiên cứu bản đồ để biết địa
thế , đường đi nuớc buớc , cũng như khoảng cách bao xa . Tôi cố học
thuộc lòng vùng Battambang , Siem Rep , vùng gần biên giới Thái Lan ,
rồi xé bỏ quyển sách đó ngay .
Lúc bấy giờ bên Miên hoàn toàn do VC kiểm
soát , thỉnh thoảng có mấy tên lính Miên trẻ mặt còn non choẹt , mang
khẩu AK dài đụng tới đất .
Ở đây họ mắc loa phóng thanh cứ sáng sớm
và chiều tối là nghe tiếng nhạc Miên , một âm điệu đều đều nghe buồn não
ruột , nghe nhớ nhà , nhớ vợ nhớ con , nhớ quê hương mình vô cùng .
Cuộc đời tôi cũng không ngờ lại lưu lạc đến noi đây , xứ lạ quê nguời ,
rồi cũng không biết ngày mai sẽ ra sao . Nghĩ lại thân phận mình , lêu
bêu bình bồng , mà cảm thấy buồn vô hạn .
Tôi lân la mấy quán nuớc làm quen hỏi
chuyện để tìm đuờng đi , thì đuợc biết là xe lửa chạy từ Nam Vang lên
Battambang đã bị giật mìn không còn chạy nữa , bây giờ chỉ còn đuờng
xe , nhưng VC đặt rất nhiều nút chận kiểm soát để chận bắt đào binh ,
nên rất khó mà lọt qua đuợc . Tôi ra phía đầu thành phố đường đi về
huớng Battambang để xem trạm kiểm soát họ xét ra sao . Tôi thấy rất ít
xe đi về phía đó và họ kiểm soát rất kỹ . Xe thì không thấy loại xe đò
chở khách , mà toàn là xe chở hàng hay xe quân sự .
Vả lại tôi không biết tiếng Miên nên rất ít hy vọng thoát qua đuợc , giá mà còn xe lửa thì tốt hơn .
Ở đây đuợc 3 ngày thì nghe tin đoàn xe được lệnh đi xuống hải cảng Kompong Som tức là Sihanoukville .
Tôi không biết hải cảng này ra sao ,
nhưng nghe nói ở đó có tàu ngoại quốc ra vào . Trước đó tôi có dọ hỏi
đuờng lên Battambang , thì họ nói là phải có nguời dẫn đuờng và phải trả
bằng vàng , ít nhứt là hai lượng . Trong mình tôi chỉ đuợc hai chỉ vàng
thì làm sao mà đi và hơn nữa chúng tôi không biết tiếng Miên nên rất
khó khăn , thành ra tôi đã bỏ ý định đi lên Battambang . Bây giờ nghe
tin đi xuống hải cảng Kampong Som thì tôi thấy cứ đi đại xuống đó rồi sẽ
tính sau , dầu sao ở hải cảng cũng còn có hy vọng hơn .
Buổi trưa hôm đó tôi và Nghĩa ra chợ mua
một nải chuối , lên chùa Năm Tháp gần đó để cúng Phật , để cầu xin Đức
Phật Từ Bi độ trì đưa đuờng dẫn lối cho chúng tôi thoát ra đuợc khỏi nạn
Cộng Sản . Sau khi quỳ lạy cầu nguyện Đức Phật xong , khi đứng lên là
không còn thấy nải chuối đâu hết , mà trong lúc chúng tôi quỳ lạy thì có
nguời tới chớp nải chuối đi mất thật là nhanh .
Đêm đó suy tính cách theo xe để đi , vì
Long bảo phải tìm xe khác mà đi , chứ không được đi theo xe cũ vì sợ tài
xế biết . Trong thời gian mấy ngày ở đó tôi cũng đã quen biết nhiều nên
họ nhận cho tôi đi theo . Đoàn xe đi đến trạm kiểm soát thì ngừng lại
để xét truớc khi ra khỏi thành phố , nhưng vì đoàn xe này có sự vụ lệnh
đi công tác xuống hải cảng để chở hàng cho bộ đội VC nên không bị lục
soát hay hỏi han gì và qua trạm kiểm soát này một cách dễ dàng .
Mời xem tiếp phần 3
Nguyễn Ngọc Thạch ( Khoá 20 Võ Bị Đà Lạt )
Cam on - phan 3 o dau? xin chi dan.
ReplyDeletePhần 3 được đăng ngày 4/5/2017. Bạn vào mục lục "Truyện ngắn" tìm bài của tháng May 2017 sẽ thấy.
ReplyDeleteNPN