Vợ chồng ông Hiền và bà Thuý định cư tại một thành phố thuộc miền Bắc
của tiểu bang Cali. Ông bà có một nhà hàng lớn làm ăn phát đạt nên gia
đình rất khá giả. Ông bà có hai đứa con, một trai, một gái. Vì rất cưng
con nên dù công việc nhà hàng bận rộn, ông bà cũng không để cho con
nhúng tay vào, mà mướn người làm tất cả. Ông bà muốn để cho con có thì
giờ học hành, với mong muốn là chúng nó sẽ thành tài, có địa vị trong xã
hội.
Tuy nhiên, đứa con gái nhỏ nhờ siêng năng nên lấy được mảnh
bằng đại học bốn năm. Còn thằng Hiển là đứa con trai lớn thì không
thành công gì cả. Nó rất đẹp trai, tánh tình lè phè, thích ăn chơi hơn
là học tập. Ông bà có khuyến khích, rầy la cho lắm thì nó cũng chỉ học
đến hết bậc trung học.
Lên đại học, học không nổi nên nó nghỉ.
Khi đã hết lời, hết cách làm cho nó trở lại trường không được, ông bà
đành bắt nó ra nhà hàng làm việc. Mà nó không thích làm gì ngoài việc
ngồi thu tiền, vì làm việc nầy nó mới có cơ hội ăn gian tiền của cha mẹ
để ăn chơi thỏa thích. Lúc nào thích thì làm, không thì đi nhậu, đi nhảy
đầm thâu đêm, suốt sáng. Bạn gái thì nay đứa nầy, mai đứa khác. Ông bà
rất rầu vì đứa con hư nầy, nó đã 27 tuổi đầu rồi mà lúc nào cũng canh
cánh một nỗi lo, còn hơn là lo cho đứa trẻ lên năm, lên ba.
Vì
thấy không còn cách nào rầy la, khuyên nhũ thằng Hiển được, bà Thuý nghĩ
ra một cách là cưới vợ cho nó, may ra nó sẽ " trụ hình " mà lo làm ăn.
Bà thấy trên đời có những trường hợp như vậy. Bà biết người Việt ở đây
biết nhau rất nhiều, nếu không biết trực tiếp thì cũng biết gián tiếp
qua sự đồn đãi, sự nhiều chuyện của con người. Vì thế bà Thuý khi gặp
người Việt Nam, thường làm quen, nhất là khách hàng của bà. Bà khéo léo
tìm hiểu xem ai có con gái thì làm thân, nói bóng, nói gió mời làm sui.
Ai không có con gái thì nhờ làm mai. Tuy nhiên, bà chỉ nhận được sự làm
ngơ, vì người ta biết người khác thì cũng biết con bà.
Thằng Hiển
hư đốn, nhưng bà muốn cưới cho nó một đứa con gái nhà lành, ngoan
ngoản, giỏi giang. Riêng ông Hiền thì hiền lành, ông thường phản đối bà,
ông không muốn cho thằng Hiển có vợ, vì thân nó, nó còn lo chưa xong,
27 tuổi mà cò ăn bám cha mẹ, chỉ biết ăn chơi, thì còn lo cho ai được
nữa, chỉ làm khổ vợ con thôi .
*
Hôm
nay bà Thuý làm việc tất bật trong nhà hàng mà lòng không quên được
niềm vui mà bà vừa nhận được từ bà Bích, người em gái của bà bên tiểu
bang Texas, đó là chuyện cưới vợ cho thằng Hiển. Theo lời bà Thuý nhờ
cậy, bà Bích đã tìm được một cô gái vừa đẹp, vừa ngoan hiền, siêng năng.
Nó tên Ngọc, vừa mới qua Mỹ 6 tháng cùng mẹ và một đứa em trai. Mẹ của
nó là bạn của bà Bích hồi còn ở Việt Nam. Bà Bích đã giới thiệu với họ
là gia đình bà Thuý giàu có, con bà là thằng Hiển đẹp trai, học giỏi,
đang kinh doanh nhà hàng cùng cha mẹ. Nếu con Ngọc ưng thằng Hiển thì
muốn đi học sẽ được nuôi đi học, muốn kinh doanh thì làm nhà hàng, khi
cha mẹ chồng về hưu sẽ để lại nhà hàng cho vợ chồng nó làm chủ.
Gia
đình Ngọc mới từ Việt Nam qua, nhà nghèo, còn bỡ ngỡ. Mẹ của nó đang
làm công cho chợ người Việt, Ngọc đang làm cho tiệm ăn Mỹ ban ngày, ban
đêm đi học Anh văn để chuẩn bị vào college, đứa em trai đang học trung
học. Nghe bà Bích giới thiệu gia đình người chị ruột quá lý tưởng, mẹ
của Ngọc muốn gã con cho nó nhờ tấm.
Riêng Ngọc còn đắn đo, vì nó
muốn học xong đại học rồi mới lấy chồng, nhưng nghe mẹ và bạn của mẹ
nói mãi, nói rằng đây là cơ hội tốt, là dịp may hiếm có v.v..Ở Mỹ nầy có
vợ chồng rồi vẫn đi học là chuyện thường, lại được gia đình chồng nuôi
đi học thì còn gì bằng. Nói riết con Ngọc cũng xiu lòng, nhưng nó nói
khi nào gặp được thằng Hiển rồi mới quyết định. Bà Bích khuyên chị mình
đưa thằng Hiển qua để gặp con Ngọc.
Bà Thuý vui mừng bằng lòng
ngay. Nhưng bà biết muốn cưới vợ cho thằng Hiển thì phải thuyết phục cả
hai cha con nó. Ông Hiền thì dễ, dù ông phản đối cách nào, bà cũng thắng
ông trong mọi quyết định. Còn thằng Hiển mỗi khi nói đến chuyện vợ con,
nó cũng phản đối lắm. Nó chỉ thích hẹn hò, vui chơi chớ không muốn lấy
vợ. Dù sao đó cũng là lúc chỉ nói khơi khơi , chưa có " mối ", bây giờ
có rồi thì bà phải thuyết phục cho nó phải bằng lòng mới được, đây là
dịp may mà bà không thể bỏ qua.
Hôm nay bà mong cho tới giờ đóng
cửa tiệm để về nhà nói chuyện với ông Hiền và thằng Hiển. Tính như vậy,
nhưng khi ngồi trên xe cho ông Hiền chở về nhà, bà buộc miệng kể hết câu
chuyện cho ông nghe. Ông Hiền nghe xong rồi nói :
- Con gái người ta mới từ Việt Nam qua, chưa biết gì, lại xinh đẹp và ngoan hiền thì bà càng không nên đưa nó vào con đường khổ.
Nghe ông Hiền nói, bà Thuý hết ý kiến, bà tức giận nói lớn:
- Vậy là ông không muốn cho con mình làm lại cuộc đời hả? Thì thôi để tôi lo, tôi không cần ông nhúng tay vào.
Ông
Hiền thở dài chán nản, bất lực. Về đến nhà, bà Thuý không thèm nói
chuyện với chồng nữa, mà tập trung đầu óc vào để đối phó với thằng con.
Bà phải chờ đế 2 giờ khuya thằng Hiển mới về. Bà cố lấy giọng ngọt ngào
bảo nó:
- Hiển, con vào tắm rửa cho khỏe, má có tin vui nói với con.
Hiển
nhìn bà ngạc nhiên, từ lâu rồi nó chỉ nghe khuyên bảo, rầy la, chớ đâu
có thấy bà ân cần như vậy. Nó thắc mắc nhưng cũng vào tắm rửa rồi ra
sa-lông ngồi đối diện với bà chờ đợi.
Bà Thuý lấy giọng tự nhiên nhưng nghiêm trang nói:
- Hiển à, má tìm được nơi cưới vợ cho con rồi.
Thằng Hiển nhăn mặt, lắc đầu :
- Thôi đi, ai biểu má làm như vậy, con đã nói là con chưa muốn cưới vợ mà.
Bà Thuý cố gắng ôn tồn:
- Con nghe má nói đi rồi có ý kiến.
Rồi bà cũng đem thông tin từ bà Bích kể cho Hiển nghe. Cuối cùng không để cho nó nói gì, bà kết luận:
-
Con chuẩn bị để vài ngày nữa đi với má qua dì Bích để gặp gỡ người ta.
Nếu thấy được, má sẽ ngõ lời xin cưới con Ngọc luôn. Dì Bích nói con gặp
nó sẽ thích liền, còn con có xấu trai hơn ai mà sợ.
Nghe bà Thuý
nói quá nghiêm túc, lại có dì nó nhúng tay vào thì không phải là chuyện
chơi. Tuy nhiên nó bỗng thấy vui vui và nỗi lên sự tò mò. Hồi trước tới
giờ nó chỉ quen với mấy đứa con gái ăn chơi, ăn nói ngang tàng. Cô gái
thuỳ mị đối với nó thật xa lạ, bí ẩn.
Hồi trước tới giờ nó ít nghe lời má nó, bây giờ nó mỉm cười, dịu giọng :
- Con sẽ đi với má, nhưng nếu con không thích cô ta thì má đừng ép con nghen.
Bà Thuý tươi cười gật đầu liền như sợ thằng con đổi ý. Bà không ngờ lần nầy thuyết phục thằng Hiển cưới vợ không khó lắm.
*
Ngồi
trên máy bay đi qua Texas , bà Thuý háo hức như chính mình đi cưới vợ.
Còn thằng Hiển thì xem như mình đi du lịch. Nếu gặp cảnh đẹp, người vui
thì tốt, không cũng không sao, nó chẳng có kỳ vọng gì. Nhưng khi dì nó
hẹn cho nó gặp con Ngọc thì nó thấy thích thích. Nó ngờ ngợ như đã gặp ở
đâu rồi. Suy nghĩ mãi nó mới biết là con Ngọc giống các cô gái trên tờ
quảng cáo các bộ phim Hàn Quốc. Vẽ đẹp đông phương đặc biệt của Ngọc như
một làn gió mới thổi vào tâm hồn nó. Lời ăn tiếng nói của cô gái Việt
Nam còn nguyên gốc làm nó thích thú. Trước cô gái nầy Hiển bỗng e ngại,
giữ ý. Má nó cũng có dặn phải ăn nói đàng hoàng, đứng đắn với người ta,
chớ đừng ăn nói ngang tàng như nói với những đứa bạn trời ơi đất hởi của
nó. Vì thế Hiển càng thận trọng, sợ nói lỡ lời. Cữ chỉ nó cũng giữ gìn
để đừng thấy thô thiển. Tóm lại Hiển bỗng trở thành người mới mà má nó
cũng không ngờ.
Còn Ngọc cũng vì thế mà bị chinh phục dễ dàng.
Trước một chàng đẹp trai, lịch sự, học giỏi, đủ tiền bạc dẫn đi chơi,
mua tặng những món quà đắc giá (má Hiển cho tiền xài thoải mái với Ngọc )
còn được hứa hẹn một tương lai tươi sáng thì làm sao Ngọc không choáng
ngợp. Vì thế mới có một tuần bên nhau mà hai đứa" tình trong như đã mặt
ngoài còn e".
Nói về hai bà mẹ của hai đứa, khi gặp nhau cũng tâm
đầu, ý hiệp. Mẹ của Ngọc hiền lành, chơn chất, còn bà Thuý khéo léo,
ngọt ngào, lại tặng quà cáp rất nhiều trong ngày đầu tiên gặp gỡ, làm
sao mà không cảm kích. Ngoài ra bà mai lại là bạn cũ thì đâu có gì phải
nghi ngờ, lo ngại. Thế là chỉ vài lần gặp mặt, hai bà đã quyết định làm
sui gia, sau khi hỏi ý kiến hai con, nó cũng bằng lòng. Bà Thuý cho Ngọc
tiền để sắm sửa đồ cưới, còn nữ trang ngày cưới bà sẽ tặng sau. Rồi mẹ
con bà Thuý từ giã mọi người về lại Cali, hẹn ba tháng sau sẽ qua làm
đám cưới, rước dâu về. Việc in thiệp mời, sắp xếp tiệc cưới v.v.. ở
Texas bà nhờ bà Bích lo liệu.
Mọi việc tiến hành suông sẻ, nên
ba tháng sau, bà Thuý đã rước dâu về. Sẵn nhà hàng, bà cũng làm một bửa
tiệc đãi bà con, bạn bè của gia đình bà để giới thiệu con dâu.
Sau
đám cưới, bà cho hai đứa đi hưởng tuần trăng mật vô thời hạn ở Hawaii.
Bà muốn Hiển có nhiều thời gian ở bên vợ để quên đi cái môi trường sống
không lành mạnhcủa nó. Vợ chồng Hiển rất hạnh phúc trong tuần trăng
mật. Tuy nhiên Ngọc là đứa con gái nề nếp, sau 10 ngày đi chơi, nó đề
nghị Hiển trở về phụ gia đình buôn bán. Thấy con đi chơi về sớm, bà Thuý
hỏi han thì được Hiển thố lộ tánh tình của con Ngọc. Bà rất vui mừng,
hy vọng đứa con dâu sẽ chuyển hoá được cuộc đời con trai bà.
Ngọc rất siêng năng, xông xáo làm việc. Nó chỉ xin đi học lại. Bà Thuý giữ lời hứa.
Ngọc vừa học vừa làm. Hiển quấn quít bên vợ, cùng vợ làm việc, không đi chơi nữa.
Bài Thuý càng mừng hơn, ông Hiền cũng mừng thầm, nhưng ông là người thận trọng nên để từng ngày nhận xét.
Cho
đến mấy tháng sau, ông bà bỗng thấy mấy đứa bạn giang hồ của thằng Hiển
đến nhà hàng ăn uống rồi xầm xì to nhỏ với thằng Hiển. Mặc dù nó chưa
có hành động gì cho thấy là nó nghe lời đám bạn, nhưng bà Thuý lại lo
âu. Bà suy nghĩ rồi quyết định thuyết phục con Ngọc sanh con.
Một hôm bà kêu Ngọc vào phòng rồi nói thật khéo:
Một hôm bà kêu Ngọc vào phòng rồi nói thật khéo:
-
Ngọc à, má muốn con sanh cho má một đứa cháu nội, thấy bạn bè có cháu
má thèm quá. Má biết con rất ham học, má sẽ lo tất cả cho con. Má mướn
người về giữ cháu, làm việc nhà. Con sẽ có thì giờ học bài, rảnh thì coi
con chút đỉnh. Ban đêm nó sẽ ngủ với má để con không bị mất ngủ mà ảnh
hưởng việc học. Má còn khỏe, có thể lo cho con cháu được.
Nghe mẹ
chồng nói hợp tình, hợp lý, và cảm kích trước sự yêu thương con cháu
của bà, Ngọc không nỡ từ chối, dù nó chưa muốn có con. Nếu nó từ chối,
sợ bà nghĩ là nó ích kỷ, chỉ nghĩ đế bản thân, nên nó đành chấp nhận.
Khi nó nói với Hiển về yêu cầu của mẹ chồng, thì Hiển nói:
- Anh chưa nghĩ đến con cái gì cả, nhưng má muốn vậy thì em chiều má đi, má tính toán giỏi lắm.
Thế
rồi hai tháng sau Ngọc mang thai. Nó vui thì ít mà lo thì nhiều. Dù bà
Thuý hứa hẹn đủ điều, nhưng Ngọc vẫn lo lắng cho bổn phận làm mẹ sắp
tới. Khi đứa con mới tượng hình, thì tình mẹ cũng trỗi dậy. Còn Hiển thì
không vui, không lo gì cả, xem đó là chuyện bình thường. Chỉ có bà
Thuý là vui mừng, bà tính làm sao là ra như vậy. Bà hy vọng rằng với vợ
con ràng buộc, thằng Hiển sẽ không còn tâm trí nghĩ đến chuyện ăn chơi.
*
Khoảng
thời gian sau ngày đám cưới đến khi Ngọc có thai, đối với hai đứa là
những ngày vui. Ngày vui thì cùng vui. Nhưng đến khi Ngọc có thai rồi
thì chỉ một mình nó lo liệu. Tự đi khám thai, tự uống thuốc, tự chích
ngừa... thằng Hiển không quan tâm tới.
Mỗi khi Ngọc nói về việc
thai nghén hay con cái thì Hiển chỉ ừ hử cho qua chuyện. Riết rồi con
Ngọc tự ái và tự trọng nên không thèm nói gì nữa, tuy trong lòng rất
buồn vì sự vô tâm của Hiển mà bây giờ nó mới biết.
Khi Ngọc có
thai được 6 tháng thì bà Thuý cho phép Ngọc ở nhà, không phải ra nhà
hàng làm việc nữa, để dưỡng sức chờ ngày sanh. Ngọc xin phép mẹ chồng
rồi rủ Hiển cùng về Texas thăm gia đình, nhưng Hiển lấy cớ là phụ lo nhà
hàng nên không đi. Ngọc đi một mình mà thấy buồn thấm thía vì có một
người chồng quá vô tình. Nhưng đã lỡ rồi, biết làm sao.
Ngọc có
biết đâu khi nó vừa đi, thì ngay chiều hôm đó, thằng Hiển đi đến nửa đêm
mới về, hôm sau lại đi nữa. Bà Thuý hỏi thì nó nói ở nhà lâu rồi tù
túng quá, đi chơi chút đỉnh cho khuây khỏa. Bà rất lo âu, nhưng không lẽ
con Ngọc mới đi mà lại kêu về, đành phải cắn răng chờ đợi.
Thằng
Hiển đã trở lại vũ trường, chốn ăn chơi cũ. Nó thấy như mình mới từ
trại giam trở về nhà. Ngôi nhà có những chai bia, những bạn nhảy, những
tiếng nói giọng cười bạt mạng của đám bạn trai gái ăn chơi của nó. Nó
thấy thoải mái quá, không bị một thứ gì ràng buộc, nó thấy thời gian nầy
vô cùng quý báo, nên đi chơi mỗi ngày.
Khi con Ngọc trở về, nó
phải ép mình lại, nhưng cảm thấy bức rứt, chân chỉ muốn đi. Thế là thỉnh
thoảng cuối tuần nó kiếm cớ là đi sinh nhật bạn, đi thôi nôi con bạn
v.v... mà không rủ Ngọc cùng đi. Ngọc không quan tâm chuyện đó, nhưng
khi thấy Hiển mỗi tuần mỗi đi, khi về khuya còn có mùi rượu, Ngọc hỏi
thì nó nói bạn bè ép nên phải uống. Ngọc rất buồn bực, nhưng chỉ có giận
dỗi, chớ không dám gây gỗ ồn ào.
Thắm thoát mà tới ngày Ngọc đi
sanh. Thằng Hiển chở má nó và con Ngọc đi như một người tài xế. Mọi thủ
tục nhập viện cho tới nâng đỡ con Ngọc khi đau đớn nó cũng để má nó lo.
Nó cũng vui khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ xíu, xinh xắn mới lọt lòng,
nhưng đó là niềm vui vô tư như nhìn một con búp bê dễ thương, chứ không
nghĩ đây là đứa con mà nó phải có trách nhiệm cả đời.
Khi Ngọc từ
nhà thương về, bà Thuý mướn người nấu ăn, giặc giũ cho con Ngọc, còn
việc chăm sóc con, Ngọc muốn tự mình làm. Bà Thuý bảo Hiển đừng ra nhà
hàng, ở nhà phụ vợ, nhưng có việc gì đâu mà phụ, người làm và Ngọc làm
hết rồi. Hiển ở không đi tới, đi lui, nằm dật, nằm dựa. Đứa con bú rồi
ngủ cả ngày, thỉnh thoảng khóc oe, oe. Nó nhìn riết thấy không có gì
hứng thú. Thế là nó chỉ ở nhà cho đến khi ăn đầy tháng đứa con rồi lại
đi chơi. Sau tháng ngày biến thành một con người khác để sống nề nếp với
Ngọc, bây giờ dường như nó biến trở lại con người cũ. Nhưng nó
chưa dám bộc lộ trắng trợn, cái vẽ hiền từ nhưng trang nghiêm của con
Ngọc làm nó con e ngại.
Tuy nhiên khi không còn kềm chế được, thì
nó cũng buông xuôi. Không phải chỉ đi cuối tuần mà ngày nào muốn đi là
đi, không cần nói lý do nữa. Ngọc cay đắng lắm, nhưng âm thầm chịu đựng.
Đứa con ngày một lớn, biết cười nói ư, e, cũng không giữ chân được nó,
nó chỉ chơi với con một lát, rồi tới lúc muốn đi thì đi.
Bà Thuý
vô cùng thất vọng. Bà thấy bà tính toán không thành công, thằng Hiển bây
giờ là con ngựa quen đường cũ. Tuy nhiên, bà không hối tiếc việc cưới
vợ cho thằng Hiển. Dù sao bà cũng được một con dâu ngoan hiền và một đứa
cháu nội xinh xắn. Bà biết con Ngọc có buồn giận thằng Hiển, nên bà
càng ân cần lo lắng cho nó hơn.
Bà dấu diếm Ngọc chuyện thằng
Hiển bê tha trước khi lấy vợ. Bà nói nó vì nể bạn quá nên mới như vậy.
Đàn ông nhậu nhẹt một chút cũng không đến nỗi nào, để bà rầy la nó.
Mỗi
lần nghe lời an ủi, rồi lời biện hộ cho con trai của mẹ chồng, Ngọc chỉ
im lặng. Thấy vậy, bà tin rằng Ngọc hiền lành, sẵn sàng an phận, vì bây
giờ đã có con rồi. Vả lại, nó có thiếu thốn gì đâu. Xe cộ đời mới bà
cũng mua cho, bà cho tiền mua sách vỡ, áo quần, tiêu xài đầy đủ. Mới đây
bà còn nhắc nó đi học lại, nhưng nó nói là để con nó lớn thêm một chút.
Bà tin đó là sự thật vì Ngọc rất thương con.
Bà đâu ngờ con Ngọc
nghĩ khác. Nó nghĩ mẹ con mình lầm lạc quá nhiều. Mẹ thì tinlời người
bạn xưa lơ, xưa lắc nên muốn gã con cho người giàu có. Còn mình thì bị
bóng sắc hào nhoáng bên ngoài nên mù quáng. Gia đình chồng giàu có ích
lợi gì cho mình đâu, cũng làm việc không lương mới có cuộc sống đầy đủ
trong gia đình chồng. Chồng thì bây giờ lộ ra bộ mặt ăn chơi, rượu chè,
không thương vợ con. Con thì đang cần sự dưỡng nuôi tốt đẹp của mẹ cha.
Nhưng còn hy vọng gì ở một người cha tệ hại. Ngọc nghĩ rằng trước đây
Hiển đã ăn chơi, chớ không phải một sớm một chiều mà thay đổi nhanh như
vậy.
Bà cũng đâu ngờ Ngọc hiền lành nhưng can đảm. Nó nghĩ nó phải làm lại cuộc đời.
Trước tiên là phải xa lánh cái gia đình chồng đã bỏ tiền ra mua nó như một tên nô lệ.
Nó
và Hiển chưa làm hôn thú, rất dễ chia tay. Nó phải trở về Texas ở với
mẹ. Mẹ nó đang có việc làm, nhưng nó sẽ xin mẹ ở nhà giữ cháu, nó sẽ xin
trợ cấp để nuôi con và đi học, có thể đi làm thêm cho đủ sống. Ở xứ Mỹ
nầy, ai gặp hoàn cảnh khó khăn cũng được chính phủ giúp đỡ.
Suy tính kỹ lưỡng rồi, một hôm nó xin phép bà Thuý bồng con về thăm ngoại, với ý định dứt khoát là không bao giờ trở lại.
*
Từ
khi Ngọc bồng con về ngoại, bà Thuý thường xuyên gọi điện thoại hỏi
thăm cháu, thằng Hiển thỉnh thoảng cũng gọi. Khi thấy Ngọc đi cả tháng
không về, bà Thuý và Hiển mới hỏi khi nào về. Lúc nầy con Ngọc mới nói
ra ý nghĩ và ý định của nó. Lý lẽ của nó làm bà Thuý và thằng Hiển lặng
câm, họ không ngờ con Ngọc hiền lành mà dám dứt khoát một cách quyết
liệt như vậy. Thằng Hiển không dám yêu cầu con Ngọc trở về, vì nó biết
nó không thể sống cho con Ngọc vui lòng được. Nó chỉ hứa là thỉnh thoảng
qua thăm con. Bà Thuý lúc nầy mới hốt hoảng vì sợ mất cháu. Tình máu mủ
thiêng liêng làm bà đau đớn, ban đêm nằm nhớ cháu khóc thầm. Ông Hiền
cũng rất buồn, ông đổ tất cả lỗi cho bà:
- Bà thấy chưa, bà làm
chuyện mất đạo đức nên bây giờ bà mới là người đau khổ nhứt, tôi cũng
khổ lây với bà. Bà tưởng cưới vợ thử cho thằng Hiển, hy vọng nó bỏ ăn
chơi, được thì tốt, không cũng chẳng mất mát gì. Vợ nó khổ đâu có ăn
thua gì đến bà. Bây giờ lòi ra đứa cháu, đó là quả báo làm cho bà đau
khổ suốt đời đó.
Lời nói ông Hiền như kim châm, muốt xát vào
lòng bà Thuý, nhưng bà vẫn chưa chịu thua. Bà phải đi Texas để năn nỉ
con Ngọc. Qua đến Texas bà ghé nhà em gái trước. Bà Bích đã biết hết câu
chuyện, bà cũng đã nghe lời phiền trách của gia đình con Ngọc rất
nhiều. Bà Thuý qua đây, chị em chỉ biết than thở với nhau. Bà Bích nói :
- Em có đến nhà má con Ngọc thăm cháu, nhưng họ lánh mặt em chị à.
Bà Thuý thở dài :
- Trước khi qua đây, chị có gọi cho con Ngọc, nó bằng lòng cho chị thăm cháu, chiều nay chị với em qua đó luôn.
Chị
em bà Thuý đến nhà má con Ngọc được tiếp đón lạnh nhạt. Bà Thuý bồng
cháu mà nghe đau thắt ruột. Ngày Ngọc bồng nó đi, nó được 4 tháng, nó đã
nhận biết người thân, có cười nắc nẻ khi bà giởn với nó. Vậy mà mới hơn
một tháng đi xa, nó dường như quên bà, dỗ lắm mới bồng nó được, làm mắt
bà đỏ hoe. Bà định kiếm dâu và cháu để cảm hóa thằng con, nào ngờ con
vẫn hư hỏng, dâu và cháu cũng vuột khỏi tay bà. Còn cháu đâu bên cạnh để
ẩm bồng, nhà cửa vắng vẻ, quạnh hiu. Bà cố kềm nước mắt trước mặt mọi
người để năn nỉ con Ngọc:
- Ngọc à, bồng con về với má đi con.
Con muốn gì má cũng chiều con. Thằng Hiển ham chơi, nhưng nó đâu có bỏ
vợ con, nó chơi chán rồi cũng quay về con à.
Nghe nhắc đến niềm đau, Ngọc rất buồn, nhưng bình tĩnh trả lời :
-
Con cần tình thương của anh Hiển hơn vật chất má à. Có vật chất mà
không có tình thương thì cuộc sống có vui gì. Con thấy rằng vợ con
không phải là lẽ sống của anh Hiển, thì con về để làm gì. Con không thể
về để sống trong đau khổ, con đâu phải là gỗ đá.
Chị em bà Thuý nghe Ngọc nói mà cúi mặt, ngượng ngùng. Mẹ của Ngọc xen vào:
-
Thôi chị đừng nói nữa, con Ngọc hiền nhưng rất quả quyết. Cuộc sống mẹ
con nó ổn định rồi, chị đừng bận tâm. Tôi vì tin chị Bích mà làm cho con
tôi khổ, bây giờ tôi phải gánh vác con tôi.
Bà Bích phân trần :
- Mình làm mai cho cháu là muốn cho nó có hạnh phúc, chớ ai mà muốn nó dỡ dang. Tôi cũng buồn lắm chị à.
Thấy
mẹ con của Ngọc không muốn nói chuyện nữa, chị em bà Thuý đành từ giã
ra về. Bà Thuý trao cháu lại cho Ngọc mà đau như cắt ruột, bà cố nói vớt
vát:
- Gia đình má lúc nào cũng chờ con trở về. Thỉnh thoảng má sẽ gởi tiền cho cháu. Có khó khăn gì nói với má, má sẽ giúp.
- Dạ, cám ơn má.
Tiếng
dạ của con Ngọc trầm buồn, hờ hững. Bà Thuý nghe như tiếng trách phiền
làm bà ray rứt. Bà kín đáo để lại một số tiền cho cháu mà chợt nhận ra
rằng đồng tiền không phải là mua được tất cả./.
Huỳnh Mai Hoa
vietbao.com
No comments:
Post a Comment