Thiên thu vạn thuở, lâm
cảnh mất nước rồi thì đành đá nát vàng phai!
Thật vậy, Hai Bà Trưng dày công đánh đuổi quân Tàu, giữ nước được 3 năm bị Mã
Viện đánh baị , mất nước hai Bà đành nhảy xuống Hát Giang tự tận!
Khi nhà Minh sang xâm chiếm nước ta, Hồ qúy Ly không giữ được nước, phải bị bắt
đưa sang Tàu, có người bày tôi là Nguyễn phi Khanh cũng bị bắt theo, đến biên
ải người quay lại từ giả con với lời lẽ tuyệt vời:
Thương Cha con hãy lo cho nước
Đừng để non sông luống thiệt thòi!
Nghe lời cha dặn, Nguyễn Trải
theo phò Lê Lợi, gian khổ 10 năm mới đuổi được giặc Tàu ra khỏi nước. Giặc Tàu
Minh là bọn thâm hiểm vô cùng, chúng bắt vua quan nhà Hồ về nước, bắt cả những
nghệ nhân, thợ có nghệ chuyên môn cao, sách vở văn chương lịch sử của Việt Nam
chúng tịch thu và đem tiêu hũy, với ý đồ đồng hoá dân mình. Ôi chúng muốn ngọc
cũng phải nát vàng phải phai!
Đến đời nhà Nguyễn, vua quan ta quá trì trệ nên khi giặc Pháp xâm lăng thì cơ
đồ sớm đổ sụp: vua phải bị lưu đày ( Hàm Nghi , Duy Tân), tướng quân tuẩn tiết(
Hoàng Diệu, Nguyễn Tri Phương , Phan Thanh Giản…), bao nhiêu anh hùng liệt sĩ
ngã gục trôi theo vận nước nghiệt ngã! Ôi buồn cho cảnh đá nát vàng phai!
Ngày 30 tháng tư năm 1975, thêm một lần cơ đồ sụp đổ, nhiều vị tướng anh hùng
cứng như đá cũng phải chết theo thành theo nước. Kẻ còn sống phải gian lao
trong cõi ngục tù, canh cánh bên lòng nỗi đau mất nước, tình nhà bơ vơ.
Vợ con thuở nào như cành vàng lá ngọc nay thì côi cúc bên trời, mưa sa gió tạt.
Thỉnh thoảng nhận được thư nhà
biết bao nhiêu nỗi ngậm ngùi, đôi khi nhận được gói qùa nhỏ không vui vì vật
chất mà nức nở cảm lòng người vợ hiền tri kỷ chốn quê xa:
Từng viên thuốc nhỏ của em
Như có tình thương tiếng dặn dò
Đây chai thuốc bổ trăm viên chẵn
Cố gắng em mua chắc mệt phờ.
Tiền nay mỗi tháng mấy mươi đồng
Sớm muối chiều dưa vẫn một lòng
Tần tảo nuôi con môi nhấp lệ
Ân tình còn lại nỗi chờ mong!
Thương nhau em nhỉ gắng qua cầu
Lắt lẻo cầu tre nắng dãi dầu
Nắng gánh trên vai sầu trĩu xuống
Chuyện buồn ai sẻ với ta đâu!
Ngày 30 tháng tư tiếng khóc vang trời, không chỉ quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa gian khổ mà người dân thường cũng bị đánh tư sản đày đọa chết phơi xương trên vùng kinh tế mới! Ôi mất nước là mất tất cả!
Nhớ lại tích xưa chuyện cũ biết rằng vua Thục Đế lo chơi để mất nước khi ngài chết hoá kiếp thành con chim đổ quyên, ngày đêm cất tiếng kêu sầu nhớ nước: Quốc… Quốc!! khiến cho thi sĩ Nguyễn Khuyến ngậm ngùi nức nở mấy vần thơ:
Khoắc khoải sầu đưa giọng ngẩn ngơ
Ấy hồn Thục Đế thác bao giờ
Năm canh máu chảy đêm hè vắng
Sáu khắc hồn tan bóng nguyệt mờ
Có phải tiếc xuân mà đứng gọi
Hay là nhớ nước vẫn nằm mơ
Đêm đêm ròng rã kêu ai đó
Khiến khách giang hồ dạ ngẩn ngơ!
Thế mới biết từ vạn thuở mất nước rồi thì đá nát vàng phai.
Hàn Thiên Lương
No comments:
Post a Comment