Năm Mỵ học lớp Mười thì Trị, bạn với anh Tư, tấn công
tình cảm rát rạt. Trị nói ba bốn năm nay đâu dè cái thằng cù lần đen đúa như
vậy mà có em gái đẹp mê hồn. Nghe thì vui trong bụng nhưng ngoài mặt tỉnh queo
làm thinh. Nói gì được khi con trai gặp lần đầu mà tán tỉnh tới bến còn hơn
trực tiếp rủ rước đèn công viên ngay.
Sau vài lần kiếm cớ la cà ở nhà Mỵ, Trị nói mình đã bỏ
phí tuổi thanh xuân bốn năm nay không được quanh quẩn hầu hạ em gái bạn. Nói
vậy mà nói được! Bốn năm trước thì Mỵ có vẻ con gái đâu nà. Áo dài xuông đuột
thôi. Gương phẳng. Chưa biết điệu đà. Chải đầu còn làm qua loa cho có nữa là!
Xin phép xuống bếp lúi húi với nồi cá thu má đã kho xong xuôi và nêm thêm nồi
canh chua cũng đã sẵn sàng dọn khi khách ra về. Nhà chật chội chỉ có hai phòng,
phòng đàn bà thì mẹ Mỵ đương nghỉ mệt, phòng đàn ông thì anh Tư đương mở nhạc
um xùm bát nhã, nhà bếp là nơi có thể lánh mặt đỡ khổ trong chốc lát.
Vậy mà mưa dầm thấm đất, Mỵ trở thành người tình của
Trị khi bắt đầu lên lớp 12. Và những buổi tới nhà bạn mượn tập, mượn bài, học
tổ… được Mỵ thường xuyên xin phép mẹ dùng đi dạo khắp xứ Trà Ôn chật hẹp. Quận
huyện gì mà bằng cái bụm tay, lần nào đi cũng sợ người quen thấy mặt, hai đứa
thường trốn trong những vườn trái cây. Thét rồi như là người thân thích của chủ
vườn. Kể cả mấy con chó cũng theo quanh quẩn làm quen. Nghỉ Tết, Trị chở Mỵ về
thành phố Trà Vinh viếng chùa Ông Mẹt, đi thăm di tích Lưu Cừ 2, cùng nhau tẩn
mẩn ngắm nghía từng chi tiết đền thờ đặc biệt nầy mà Trị cắt nghĩa là một trong
những di tích hiếm hoi xót lại của văn hóa Óc Eo. Nghe chưa có chứ học sinh
chưa qua Trung học, sống lẩn quẩn trong quận như Mỵ, biết gì về văn hóa Óc Eo
đâu.
Lần đó Trị rủ Mỵ đi ao Bà Om. Ao Bà Om đó, Đà Lạt của
đồng bằng Cửu Long đó, nước ao cao lấp liếm bờ cát. Cảnh trí xinh đẹp. Bầy vịt
trời nhóm nầy đàn khác xà xuống nhởn nhơ trên nước. Khách du hồ lẵng lặng đứng
yên thưởng thức cảnh, không ai tỏ ý muốn bắt loại chim trời đáng yêu nầy. Mỵ
lột giày ra xách tay, tung tăng trên đồi cát và thường đứng tạo dáng dựa mấy rễ
cây có hình thể kỳ dị, thầm cám ơn tạo hóa dày công tạo nên cảnh trí ưa nhìn.
Trị dựng xe vô một cây sao nói với Mỵ sau khi liếc mắt
hãnh diện về những cặp khác:
‘Mỵ biết không, tới mùa Hè sen hồng súng đỏ nở đầy hồ,
đây là chỗ để con người biến mình thành Thần Tiên một ngày.’
‘Một ngày thôi?’
‘Phải! Ngày nào hưởng vẻ đẹp ở đây, ngày đó là Thần
Tiên!’
Mỵ đỏng đảnh, chu mỏ: ‘Còn đêm?’
‘Tới lễ hội Ok Om Bok, người Khmer làm lễ, thả đèn
trôi trên mặt nước, ao đầy đèn thì ai được thưởng thức cũng thành Thần Tiên
hết.’
Mỵ thấy trong những yếu tố mình kết Trị là đây, có
tính nhân văn, thỉnh thoảng thêm chất thơ trong lời nói.
Trị nắm tay Mỵ, rủ đi sâu vô bờ bên kia, nói đứng dưới
gốc cây có cái hốc lớn đùn coi bộ thô tục, con gái mất duyên đi. Bấy giờ Mỵ mới
để ý. Đỏ mặt. Mỵ đi theo sức đẩy của cánh tay Trị dìu sau lưng.
‘Mỵ biết không, Ao nầy còn có tên là Ao Vuông vì gần
như vuông vức, dài gần nửa cây số, ngang cũng phải tới hơn ba trăm thước. Chút
nữa vô chùa Âng – Angkorajaborey –, Trị sẽ đọc cho Mỵ nghe câu ca dao nầy hay
lắm về Ao Vuông. Phải đọc trong chùa Âng mới có ý nghĩa vì chùa được xây hơn
mười thế kỷ rồi, linh lắm. Người ta thường vào đây khi có điều quan trọng cần
giải quyết.’
Lần đầu vô hẳn trong chùa Khmer, Mỵ choáng ngợp trước
cảnh trí khác thường, kiến trúc nào đối với Mỵ cũng như công trình cả ngàn ngày
của một tập thể thợ chuyên ngành chăm chú tỉ mỉ. Vô giá đã đành mà còn là biểu
tượng của sức sống tiềm tàng và nghệ thuật Phật giáo diệu kỳ.
Dẫn Mỵ tới trước một tượng thần mặt mày dữ tợn, Trị nói
nghiêm trang:
‘Thần nầy chứng kiến lời hứa, hứa trước thần thì phải
giữ lời.’
Trực giác con gái đương xuân Mỵ thấy hình như Trị sắp
hứa yêu mình lâu dài đồng thời đòi mình điều gì đó trả lại. Chờ đợi bằng cách
đảo mắt qua các điêu khắc khác và những trang trí giăng giăng trên đầu. Tiếng
Trị trầm nhỏ, kéo dài như ngâm thơ:
Chừng nào cạn nước Ao Vuông/ Nhập chìm Long Trị mới
buông lời thề.
‘Hứa khác thề chỗ nào?’
‘Thề là hứa trang trọng hơn, có sự chứng kiến của
người khuất mặt.’
Giả vờ không hiểu, Mỵ hỏi: ‘Trị hứa gì với thần?’
‘Không! Hứa với Mỵ, hứa yêu Mỵ suốt đời!’
Biết sẽ nghe câu nầy từ lâu, sự xúc động cũng đến với
Mỵ. Chỉ trả lời bằng cách tự động nắm tay Trị rủ về vì trời coi cũng đã trưa.
Rồi lần nào đó Trị chở Mỵ đi bến đò Long Đức nói rằng
qua cù lao Long Trị chơi cho biết. Hai đứa lình xình làng xàng sao mà trời xụp
tối không kịp trở tay. Bông bần rũ gần kín hết lá bần, đẹp mê hồn. Từ nhỏ tới
lớn Mỵ đâu biết bông bần ra sao đâu. Những đàn đom đóm lượn lờ trên mấy nhánh
bần gie ra sông tạo nên cảnh mờ ảo lung linh trong bóng đen của trời chập tối.
Gợi cảm. Trong lòng lo sợ về trễ sẽ bị rầy lớn, vậy mà cảnh cũng thu hút Mỵ
đứng ngó đờ đẫn.
Trị choàng ngang hông Mỵ đọc câu ca dao rất hợp cảnh:
Bần gie đom đóm đậu sáng ngời. Rồi anh lặng thinh lấy thuốc
ra hút. Mỵ rất khó chịu với làn khói thuốc không phải lúc nên bực mình đòi về.
Búng tàn thuốc xuống sông, Trị ngó Mỵ, đọc tiếp, giọng ranh mãnh: ‘Lỡ duyên tại
bậu trách trời sao đang.’
Mỵ hiểu như Trị đòi được sớm cho yêu thiệt, trao cho
anh trái cấm chớ không yêu chay, yêu nháp như bấy lâu nay. Mỵ cười cười:
‘Thôi về, em sợ đom đóm, ánh sáng chớp chới như ma
trơi.’
Trên đường về Mỵ không ôm Trị xiết chặc như mọi khi,
cũng không nói gì, chỉ trả lời nhát gừng khi cần thiết. Trị hỏi tại sao bỗng
nhiên lại có vẻ buồn, Mỵ nói trơn tru là sợ cha mẹ rầy đi về khuya khoắc ông bà
không yên dạ.
Đèn đường thi đua với đèn nhà sáng lên càng lúc càng
nhiều. Xe máy chạy rọi đèn chói mắt. Về đêm mấy ông bà lái xe chạy bạt mạng,
coi như mình da đồng xương sắt.
Gần tới chỗ Trị thường lệ bỏ Mỵ xuống anh đề nghị hai
đứa cùng về nhà một lượt, thú nhận với cha mẹ em rằng mình yêu nhau và hẹn ngày
cha mẹ Trị qua nhà nói chuyện. Mỵ gạt ngang lạnh lùng: ‘Lỡ duyên tại ai thì con
gái cũng thiệt thòi, trách trời trách đất gì thì cũng rồi.’ Mỵ xuống xe thiệt
mau khi chưa hết lăn bánh. Trị xót xa ngó người yêu như xin lỗi, chẳng kịp nói
gì thì Mỵ đã chào từ giã bước đi.
Cả hai tháng Mỵ tránh mặt Trị với lý do mắc học bài
cho kỳ thi sắp tới. Mỗi lần Trị tới nhà Mỵ đều trả lời đơn giản rồi bỏ vô phòng
ngồi suy nghĩ mông lung.
Rồi thì một ngày kia Trị tìm dịp nói với Mỵ rằng anh
được cử đi ngoại quốc học một năm về thụ tinh trong ống nghiệm và kỹ thuật nuôi
giữ phôi ngoài môi trường tự nhiên. Trị xác nhận ngành nầy không hợp với mình,
sang đó sẽ tìm cách bẻ kèo chuyển ngành khác. Mắc gì phải theo ngành không ở
trong thang giá trị làm người mà mình đặt ra. Mỵ nghe tới đây thì thấy Trị đáng
yêu tính bớt giận làm lành thì nghe Trị nói lâu nay Mỵ giận sảng Mỵ thấy mình
nên làm khó thêm. Thế là anh chàng ra đi không có Mỵ tiễn đưa, anh Tư Mỵ đi đưa
tiễn bạn về ỡm ờ rằng thiếu gì người đẹp trong bịnh viện đưa nó ra phi trường.
Mỵ cười như méo nhưng lòng dửng dưng. Chừng nào ao Bà
Om cạn Mỵ mới sợ.
Cả hai tháng nay nghe thiên hạ nói ao Bà Om cạn khô
tới đáy. Phần sâu nhứt còn chút bùn sền sệt, phần cạn gần bờ thì cỏ đã xanh rì
mả Đạm Tiên. Mỵ không tin ao bị thảm quá như vậy. Năm nay hạn hán, ừ, nhưng
chắc không tệ hại đến đỗi. Đồng bằng Cửu Long xưa tiếp nhận nguồn nước khổng lồ
từ thượng nguồn, nay thượng nguồn xây đập quá thừa, hạ nguồn có cạn chút đỉnh
nhưng không thể khô! Ao Bà Om có thể thu hẹp nhưng không thể cạn!
Rồi Mỵ cũng tới ao để chứng nghiệm sự thất vọng vô bờ.
Ao cạn thiệt tình. Trơ đáy. Chiếc xuồng hồi đó hai đứa tưởng tượng là thuyền
lan chèo quế đưa Mỵ vu quy bây giờ nằm trơ vơ. Gãy đổ. Ngó tới cây dầu rễ cao
hơn mặt đất có cái hang hơi thô Mỵ muốn bật khóc.
Lời thề được buông rơi rồi sao? Cả hai tháng nay không
thấy điện về, một cái email cũng không ngơ! Mỵ ngồi bẹp trên gò cát, kệ mắt tò
mò của trẻ con cũng như của mấy cặp tình nhân nhí. Họ tung tăng hồn nhiên và Mỵ
nát lòng. Vớt một bụm cát lên tay, Mỵ xoè ngón ra theo dõi luồng cát rớt xuống,
nhuyễn như tơ, linh động như dòng nước. Hứa như cát trôi kẽ tay! Tình như nước
khô cạn!
Trời chiều, mặt trời xuống thấp lần, biến mất sau chơn
trời, đèn quán nghèo bán dừa và mấy thứ nước uống bình dân bên kia đường đã bật
lên. Mỵ đứng dậy, phủi cát trên quần áo, ngó lại cái ao cạn như ruộng khô và
chiếc xuồng bể lần nữa. Rười rượi buồn. Ờ mà Trị nói cạn nước ao Om, chìm cù
lao Long Trị, bây giờ chỉ mới có một điều. Chưa sợ!
Trên đường về Trà Ôn, Mỵ thấy hứng khởi. Thề chỉ để
xác định một lời hứa. Thề củng cố lòng tin người nghe, tình cần chung thủy của
cả hai đứa. Những xác quyết nầy nọ kèm theo lời thề như xe cán, như bà bắn, như
cạn nước ao Vuông chỉ là yếu tố tạo tin, không phải lòng chung thủy. Không có
sự liên lạc giữa hai chủng loại khác biệt là cạn nước ao Vuông và buông rơi lời
thề! Không tin! Không tin! Tin là mù quáng lệ thuộc lời thề và coi nhẹ tình
yêu. Ao đầy hay ao cạn chỉ là chuyện của Ao, không phải của lòng Trị. Mỵ bật
cười với mình. Mỵ, mi làm luật sư cho chàng hay mi tự an ủi đánh lừa nỗi thất
vọng của mình vậy?
Về tới nhà.
Mẹ nói con gái đi sao không mang theo điện thoại,
thằng Trị gọi điện về nhà không có con để trả lời.
Không cần hỏi xem Trị nói gì, Mỵ biết ngay rằng Ao Bà
Om cạn và buông lời thề là hai thứ chẳng ăn nhập gì với nhau hết. Mỵ hiểu tại
sao có sự trễ nãi nầy và nhận chân rằng tình yêu của mình chỉ mới thiệt sự bắt
đầu từ hôm nay. Đẩy xe lên dốc nhà, Mỵ hạnh phúc nheo mắt với mẹ trong sự ngạc
nhiên của bà trước khi nhảy chưn sáo vô phòng.
Ao Bà Om, ta yêu mầy vô cùng! Cạn cũng yêu như thường!
(Sàigòn, March, 8, 2016, một tuần sau ngày đi Trà Vinh.)
Nguyễn Văn Sâm
No comments:
Post a Comment