Ðứng trong văn phòng của vị đại tá chỉ huy phó Bộ Chỉ Huy Lực
Lượng Thủy Bộ, tôi bàng hoàng và xúc động khi đọc lá thư của mẹ Duyên gửi cho
Tư Lệnh Lực Lượng. Tôi đọc đi đọc lại hai ba lần mà tưởng như chuyện hoang
đường. Lá thư viết nội dung như sau: “Ngày hôm qua con tôi về báo mộng và
nói khi chết đi bị mất chiếc đồng hồ Seiko đang đeo, đây là chiếc đồng hồ con
tôi đã mua trong thời gian đi du học tại trường Hải Quân OCS, Hoa Kỳ. Tôi đã
đau lòng khi mất đứa con trai yêu dấu, nay tôi lại rất buồn khi con tôi ra đi
chiếc đồng hồ Seiko mà nó thường đeo đã bị lấy mất. Con tôi đã về và nói với
tôi như vậy. Nó nhắn tôi phải tìm lại chiếc đồng hồ đó. Với lá thư này, tôi yêu
cầu qúy vị bằng mọi cách tìm lại chiếc đồng hồ Seiko ấy để trả lại cho chúng
tôi, đây là một kỷ vật vô giá cho gia đình chúng tôi …”
Rời chiến hạm HQ 800 tôi lên đường đến nhận đơn
vị mới: Giang Ðoàn 75 Thủy Bộ, tại đây tôi gặp Phạm Ngọc Ðông khóa 9 OCS
và Phạm Văn Duyên khóa 11 OCS. Ðông can đảm và nhanh nhẹn, Duyên trầm tĩnh và
ít nói. Sau một thời gian đóng quân tại xã Hòa Tú, Ba Xuyên, giang đoàn
được lệnh di chuyển về Kiên An để chuẩn bị một cuộc hành quân vào vùng U
Minh. Trước giờ hành quân, tôi được cử ở lại hậu cứ để làm một vài công tác
hành chánh và an ninh, sau đó sẽ theo tàu vào vùng hành quân.
Ðêm hôm ấy, các sĩ
quan giang đoàn cùng tập trung uống cà phê tại câu lạc bộ hậu cứ để chờ giờ
xuất quân.
Trong lúc ngồi nói
chuyện bỗng Duyên đề nghị:
– “Nếu kỳ này chỉ huy
trưởng cho tôi ở lại hậu cứ tôi sẽ dùng nguyên tháng lương để đãi anh em một
bữa nhậu”.
Thiếu tá Quyên chỉ huy
trưởng cười và đáp lại:
– “Nếu vậy phải để
thiếu úy Duyên vào vùng lần này, rồi lần sau sẽ cho ở lại hậu cứ thì chắc chắn
thiếu úy Duyên sẽ đãi hai tháng lương để anh em nhậu đã đời”.
Mọi người cùng cười rộ
lên nên không để ý đến khuôn mặt bỗng nhiên lo lắng và bồn chồn của Duyên.
Trong đêm tối, các con
tàu nhẹ nhàng lầm lũi dời hậu cứ để vào vùng lửa đạn. Tôi đứng trên bờ vẫy tay
chào mọi người, Duyên cười và vẫy tay chào hẹn ngày tái ngộ.
Giang đoàn vào vùng được mấy ngày thì tin báo
về quân ta bắt đầu chạm địch. Những tin tức đầu tiên rất phấn khởi; giang
đoàn đã phá vỡ vài căn cứ tiếp liệu của cộng sản và tịch thu được nhiều vũ khí
của địch.
Lệnh từ Bộ Tư Lệnh
Tiền Phương ban ra: “Giang đoàn tiếp tục tiến sâu vào vùng trách nhiệm”.
Càng tiến sâu các trận
đánh càng xảy ra ác liệt, tin tức chiến sự đưa về phòng hành quân tới tấp.
Chẳng bao lâu tin dữ
đưa về, giang đoàn chạm địch mạnh, hai giang đỉnh bị trúng mìn, chỉ huy phó và
một số chiến sĩ bị thương nhẹ, riêng Duyên bị trúng miểng B40 ngay cổ nên được
trực thăng bốc lên và đưa về bệnh viện Chương Thiện cứu cấp. Từ hậu cứ tôi được
lệnh chuẩn bị theo giang đoàn 74 Thủy Bộ để vào vùng chiến đấu. Tướng Hoàng Cơ
Minh, Tư Lệnh Lực Lượng Thủy Bộ cũng sẽ theo tàu để vào vùng trực tiếp chỉ huy
trận đánh.
Hành trang đã chuẩn bị
đầy đủ, chỉ chờ giờ lên đường thì hung tin báo về: Duyên từ trần tại
bệnh viện Chương Thiện vì vết thương quá nặng. Tôi nhận chỉ thị của chỉ huy
trưởng:
– “Không vào vùng hành
quân nữa mà trở về trình diện Bộ Tư Lệnh Thủy Bộ để nhận công vụ lệnh và đại
diện Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Thủy Bộ và Giang Ðoàn 75 lên nhà Duyên tại Ðà Lạt để
phân ưu cùng tang quyến”.
Từ Kiên An quá giang
tàu về Rạch Sỏi, sau đó theo xe “jeep” trở về Bình Thủy trình diện và nhận công
vụ lệnh, sáng hôm sau lên xe đò trở về Sài Gòn, ngủ tại nhà một đêm ngày hôm
sau tìm đường lên Ðà Lạt.
Bước chân vào nhà Duyên tại Ðà Lạt, một không
khí buồn tang thương và ảm đạm hiện ra. Những vành khăn tang vội vã chít lên
đầu, những tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi đứng đó mà lòng như tan vở. Có
lời nói nào xoa dịu được nỗi thương đau của người cha. Có an ủi nào có thể làm
khô đi dòng lệ của người mẹ. Tôi đứng đó mà lệ dâng trào.
Nhìn di ảnh Duyên bên
hai hàng nến trắng, nhìn hàng chữ Tổ Quốc Ghi Ơn với lá cờ vàng ba sọc đỏ phủ
ngang chiếc quan tài, tôi tưởng tượng ở nơi đây, trong giờ phút này hồn thiêng
sông núi đang ẩn hiện đâu đây. Người anh hùng đã nằm xuống, bạn tôi đã đem máu
đào đổ xuống giang sơn để ước mong quê hương có ngày tự do hạnh phúc.
Chiến tranh tàn ác đã cướp đi bao nhiêu người con yêu của tổ
quốc, chiến tranh nào đã khiến mẹ, khiến cha phải khóc con, vợ phải khóc chồng,
em phải khóc anh. Lịch sử nào có thể diễn tả đầy đủ được những u uất mà hàng
trăm ngàn gia đình đang gánh chịu. Lịch sử nào có thể viết hết được nỗi đau
thương mà cả một dân tộc đang chịu cảnh chiến tranh nồi da nấu thịt. Người cộng
sản Việt Nam đã gây cuộc chiến tương tàn này, họ phải chịu trách nhiệm trước
lịch sử và dân tộc. Tôi cố ngăn dòng nước mắt, tiến đến bên quan tài, khẩn cầu
chú nguyện và đốt nén nhang trịnh trọng đặt lên bàn thờ người bạn quá cố.
Ðám
tang Duyên được cử hành trang trọng theo nghi lễ quân cách và theo nghi thức
Phật Giáo. Nhìn thân xác bạn tôi đang từ từ hạ xuống lòng đất, tôi chợt nhớ tới
thời gian tôi đã được cùng chiến đấu bên Duyên tại Giang Ðoàn 75 Thúy Bộ. Tôi
nhớ đến những đêm tuần tiễu dọc theo sông Cái Lớn, tôi nhớ đến những địa danh
Hòa Tú, Hòa Tâm, Cổ Cò, Kiên An, Kiên Lương mà tôi đã cùng Duyên đi qua. Tôi
nhớ đến gương mặt khắc khoải của Duyên khi xin chỉ huy trưởng được ở lại hậu
cứ, tôi nhớ đến nụ cười và cái vẫy tay chào hẹn ngày tái ngộ vào đêm xuất trận.
Cái vẫy tay hẹn ngày tái ngộ ấy có ai ngờ lại chính là cái vẫy tay chào nhau
lần cuối. Ôi bi thương, ôi uất nghẹn… Ðịnh mệnh nào đã xô đẩy tôi được chỉ định
ở lại hậu cứ. Ðịnh mệnh nào đã lôi kéo Duyên vào vòng chiến để giờ đây thân thể
sắp trở về lòng đất. Trong một giây phút tĩnh tâm, tôi chắp tay nguyện cầu. Tôi
tin tưởng rằng ở một nơi nào đó giờ này Duyên đang mãn nguyện vì đang được sống
trong cảnh giới lành, nơi đó không còn hận thù, không còn chiến tranh, không
còn đau khổ.
Ngày
hôm sau tôi từ giã gia đình Duyên để trở về đơn vị. Tôi ghé Bộ Tư Lệnh Lực
Lượng Thủy Bộ tại căn cứ Bình Thủy, Cần Thơ tường trình diễn tiến đám tang và
sau đó tôi tiếp tục lên đường để trở về hậu cứ Kiến An.
Ở tại hậu cứ gần một
tuần thì bỗng nhiên tôi nhận được một bức điện khẩn của Bộ Tư Lệnh Thủy Bộ gọi
về trình diện gấp đại tá chỉ huy phó. Tôi không biết chuyện gì, lên máy hỏi
thiếu tá Quyên chỉ huy trưởng Giang Ðoàn 75, thiếu tá Quyên cũng không biết lý
do. Tôi lại xách ba lô lên đường trở về Bình Thủy.
Sau khi trình diện đại tá chỉ huy phó, tôi được đại tá đưa cho
một lá thư nói là của mẹ Duyên gửi cho Bộ Tư Lệnh Thủy Bộ kể về việc Duyên bị
mất chiếc đồng hồ Seiko. Tôi đọc đi đọc lại lá thư hai ba lần mà cứ tưởng như
không phải là sự thật. Chờ tôi đọc xong, đại tá tư lệnh phó ra lệnh cho
tôi thật ngắn gọn:
– “Bằng mọi giá tìm
cho ra chiếc đồng hồ Seiko để trao lại cho gia đình Duyên.”
Lệnh đưa ra thật ngắn
gọn nhưng sao mà nặng nề khó khăn thế.
Rời khỏi văn phòng Tư Lệnh Phó với một tâm
trạng rối bời. Làm sao tìm cho ra chiếc đồng hồ đây? Ai đã giữ chiếc đồng hồ
đó? Duyên có đeo chiếc đồng hồ Seiko này vào những giờ phút cuối cùng không?
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập hiện lên trong trí. Tôi ghé phòng hành
quân, nhờ máy viễn liên liên lạc về chỉ huy trưởng Giang Ðoàn trình bày sự việc
và nhờ chỉ huy trưởng cho kiểm soát lại chiếc giang đỉnh mà Duyên đã đi để tìm
xem có chiếc đồng hồ không? Cả giang đoàn được thông báo sự việc và tất cả cùng
lục soát các nơi nhưng vẫn không kiếm ra kỷ vật.
Sau một đêm thao thức
suy nghĩ về lá thư, về lệnh bằng mọi giá phải kiếm cho ra chiếc đồng hồ, tôi quyết
định việc đầu tiên là phải xuống bệnh viện Chương Thiện để dò tìm tin tức vì
nơi đó Duyên đã sống những ngày cuối cùng.
Tại
bệnh viện gặp hết bác sĩ này đến y tá nọ rọ hỏi xem có ai biết tin tức về chiếc
đồng hồ của Duyên không thì đều được trả lời không biết. Vào phòng bệnh nơi
Duyên đã nằm, hỏi thăm các thương bệnh binh đã nằm cùng phòng với Duyên, gặp
một vài anh em hải quân đang nằm điều trị cũng không có tin tức gì mới lạ. Ghé
phòng CTCT trình bày vấn đề cũng không được giúp đỡ gì hơn. Buồn quá, xuống
cantine uống nước, lân la nói chuyện với một vài hạ sĩ quan đang làm việc tại
bệnh viện, một người đề nghị ghé phòng văn thư mà hỏi vì nơi ấy lưu trữ các giấy
tờ chuyển người, nhận người.
Tôi lại gõ cửa phòng
văn thư, lại một màn trình bày lý do. Ai cũng cho là mơ hồ, không tưởng. Nhưng
mọi người vẫn sốt sắng lục lại đống hồ sơ cũ xem có tìm ra tin tức gì
không.
Bỗng một người hỏi
lớn:
– “ Tên ông thiếu úy
ấy là gì ?”
Tôi trả lời:
– ”Tên là Duyên, hải
quân thiếu úy Phạm văn Duyên”.
Người hạ sĩ già lật
lật trang giấy rồi nói lớn:
– Ðây nè, có hồ sơ của
thiếu úy Duyên đây ”.
Nói xong ông ta trao
cho tôi một mảnh giấy nhỏ, tôi đọc ngấu nghiến hàng chữ:
– “Có nhận hai bộ quần
áo và một chiếc đồng hồ Seiko”, dưới ký tên một thượng sĩ phòng CTCT thuộc
Trung Tâm Hải Quân Sài Gòn.
Vị hạ sĩ giải
thích tiếp:
– “Như vậy là căn cứ
hải quân Sài Gòn đã tiếp nhận thi hài của thiếu úy Duyên và những vật dụng tùy
thân để chuyển về gia đinh người đã khuất. Cứ về căn cứ hải quân Sài Gòn kiếm
ông thượng sĩ này là ra ngay thôi.”
Cầm tờ giấy chứng nhận trong tay, nỗi vui mừng
không sao tả xiết. Tôi nhanh chóng thu xếp hành trang để lên đường trở về Sài
Gòn. Tại đây tôi vào trình diện trung tá trưởng phòng CTCT căn cứ hài quân Sài
Gòn, trình bày sự việc và trao tấm giấy biên nhận của bệnh viện Chương Thiện
cho trung tá trưởng phòng coi. Vị trung tá gọi điện thoại kêu viên thượng sĩ
vào trình diện.
Khi được hỏi về chiếc
đồng hồ, người thượng sĩ bỗng tái mặt và nói lí nhí:
– “Tôi chỉ giao quần
áo lại cho thân nhân, còn chiếc đồng hồ tôi giữ lại.”
Khi được hỏi chiếc
đồng hồ đâu, ông trả lời ông lỡ kẹt tiền nên đã đem chiếc đồng hồ thế chân tại
một tiệm cầm đồ. Trung tá trưởng phòng liền cho gọi quân cảnh đi cùng với người
thượng sĩ đến tiệm cầm đồ. Sau gần một tiếng đồng hồ chờ đợi, người lính quân
cảnh trở lại với chiếc đồng hồ Seiko trong tay.
Nhìn chiếc đồng hồ Seiko tôi tưởng như mình tìm
lại được vật quý giá nhất trên đời. Tôi nghĩ đến giây phút ba mẹ Duyên nhận lại
chiếc đồng hồ này chắc hẳn hai cụ sẽ sung sướng lắm. Tôi rùng mình khi nhớ đến
sự báo mộng của Duyên cho gia đình, một sợi dây linh thiêng nào đó đã nối chặt giữa
người sống và người chết. Tôi chắc giờ đây Duyên đã thực sự an tâm và thanh
thản để ra đi. Nghĩ đến đó lòng tôi bỗng rộn lên một niềm vui vô tả. Bây giờ
tôi có thể yên lòng trở về đơn vị cùng các chiến hữu anh em.
Chương Ngô
Tôi sợ nhất những phi vụ đến nhà báo tin bạn mình tử nạn..
ReplyDelete